Hạ ra đến bên ngoài, Cố Gia lưng dựa trụ đèn, chờ cậu.
Cố Gia thấy Nhất Hạ tới, xoay người đi, Nhất Hạ chậm rãi đuổi kịp, cho đến khi tới chỗ đỗ xe, Cố Gia đem chìa khóa lôi ra.
Nhất Hạ dừng lại bước chân, giữa một đống xe máy, một chiếc xe màu vàng mật ong, nổi bật chọc vào mắt người nhìn.
Cố Gia bước đến bên cửa xe, Nhất Hạ thấy cậu cúi đầu tra chìa khó, không khỏi đến gần, đối cậu khen: “trông oách a ~”
“Ách?”
Cố Gia còn nghĩ rằng anh sẽ nói tiếp.
-Cậu nhấc mi mắt, ngẩng đầu, thấy Nhất Hạ khép mắt nhìn xuống, nhìn nhìn chiếc xe, hiểu ra, ha hả cười lạnh: “Soái đúng không?”
Nói xong, Cố Gia hai tay duỗi ra, hướng chiếc xe bên cạnh nhìn một cái, lôi một chiếc xe đạp ra, Nhất Hạ vừa thấy, trợn tròn mắt.
“Soái liền lên xe đi.”
Cố Gia nói, thật đúng là chỉ lên cái xe đạp.
Nhất Hạ nhìn, nhìn nhìn lại chiếc xe hơi khí chất kia, lùi một bước.
“Làm sao vậy?”
Cố Gia thấy anh như vậy, trên dưới quét mắt một cái: “Con buôn đúng không?”
Nhất Hạ nhìn lại chiếc xe sang chảnh kia, nhìn nhìn lại cái xe đạp, lại lui một bước.
Con buôn chưa nói tới.
Bởi vì Nhất Hạ không phải loại nhìn xe phán người.
Bất quá……
Không biết là đi xe gì, cũng sẽ không ăn mặc một thân tây trang sang trọng chỉnh tề nhảy lên xe đạp đạp đến chỗ hẹn đi hả?
Hơn nữa, anhlại không phải mắc bệnh thần kinh, đường xá xa xôi như vậy, anh không lẽ cứ như vậy ngồi ở phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-phai-ga/1284045/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.