Khi nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, mẹ Phó có chút băn khoăn, “Tuổi Tiểu Diệp có vẻ không lớn lắm?”
Thoạt nhìn có vẻ bằng tuổi Cố Vũ Trạch.
Diệp Phồn Tinh còn là một học sinh, trên người vẫn mang mười phần cảm giác ngây thơ.
Diệp Phồn Tinh liền đáp: “Tháng mười sẽ đủ hai mươi ạ” Nàng cũng không thể nói tuổi thực của nàng còn nhỏ hơn được.
Mẹ Phó nói: “Thật sự có chút nhỏ”
Bất quá, nàng nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, thật sự nhìn con trai có vẻ không để ý vấn đề này.
“Còn đang đi học đúng không?” Phó Linh Lung nói.
Người một nhà đối với Diệp Phồn Tinh rất tò mò.
“Dạ cũng sắp lên đại học rồi.”
“Thi vào trường nào?”
“Chính là đại học Giang Châu”
Tuy đại học Giang Châu chỉ là đại học của tỉnh, nhưng cũng được xếp vào các trường đại học trọng điểm của cả nước.
Thật ra thì nàng muốn học ở thành phố khác, nhưng lúc trước, đã hứa hẹn với Cố Vũ Trạch.
Nghe nói là đại học Giang Châu, hai mắt Phó Linh Lung tỏa sáng: “Không tệ! Vậy thành tích rất tốt! Bảo Bảo nhà mình cũng là đại học Giang Châu. Một mình nó học ở nơi khác chúng ta đều thấy lo lắng, nên mới để hắn học gần. Ồ, Tiểu Diệp, lúc học Cao trung là học ở trường nào?”
Diệp Phồn Tinh cứng người, “Là Nhất Trung ạ!”
loại sự tình này điều tra một chút sẽ ra, nàng không thể nói dối được.
“Oa!” Phó Linh Lung kinh ngạc thốt lên: “Cùng học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-nhe-nhang-hon/2670326/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.