Chương trước
Chương sau
Diệp Phồn Tinh rất thích ăn bánh ngọt, nhưng đối với nàng mà nói, quá mắc, bình thường căn bản không cam lòng mua.

Hôm nay làm việc một ngày, ở khách sạn lại là ăn qua loa, nàng căn bản ăn chưa no.

Nàng cầm dao cắt bánh ngọt, rất mau đem bánh ngọt chia làm ba khối bằng nhau, "Đây là của đại thúc, đây là của Tưởng tiên sinh, cuối cùng khối này là của tôi."

Cắt xong rồi, nàng có chút lúng túng nói: "Xin lỗi, miếng này của tôi thật giống như có chút lớn. Thật giống như có chút không công bằng."

Tưởng Sâm nhìn cô: "Cô tự mình ăn đi, đặc biệt mua cho cô."

"Đại thúc cũng không cần sao?" Diệp Phồn Tinh nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ.

Phó Cảnh Ngộ nói: "Không cần."

Chẳng qua là một cái bánh ngọt mà thôi, nhìn thấy bộ dáng thèm ăn của Diệp Phồn Tinh, Phó Cảnh Ngộ cũng không nhịn cười được.

Nghĩ đến một mình có thể ăn toàn bộ bánh ngọt, Diệp Phồn Tinh liền vô cùng hạnh phúc, thật giống như cả ngày mệt mỏi đều không thấy.

Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh bàn ăn, ăn bánh ngọt, điện thoại di động đột nhiên vang lên, có người nhắn tin trên QQ với cô.

Cô cũng không nghĩ quá nhiều, trực tiếp trả lời.

Rất nhanh, đối phương nói, "Cô là Diệp Phồn Tinh?"

"Cô là ai à?" Diệp Phồn Tinh là toàn chức cao thủ bột, cho nên, tên trên QQ khá buồn cười, cứ như vậy trực tiếp gọi tên họ cô, tám phần mười là người quen biết.



"Cô chính là cái người nói Phỉ Phỉ của chúng tôi phẫu thuật thẩm mỹ?"

Đối phương thân phận chưa xác nhận, liền trực tiếp mắng.

Phỉ Phỉ? Phẫu thuật thẩm mỹ?

Đây là nói Đinh Phỉ Phỉ sao?

Đinh Phỉ Phỉ phẫu thuật thẩm mỹ trước đây đều là trên mạng nói, cùng với mình thì có quan hệ gì?

Đột nhiên gọi tới mắng mình?

Diệp Phồn Tinh cũng không lo ăn bánh ngọt nữa, rất nhanh liền đánh chữ trả lời, "Tôi nói lúc nào hả?"

"Cô dám nói lại không thừa nhận, tưởng chúng tôi không biết sao? Chúng tôi nhất định làm cho ra nhẽ loại người như cô! Loại người như cô chỉ dám tránh ở sau lưng nói xấu người khác, thật là không biết xấu hổ!"

Đến cùng, Diệp Phồn Tinh và Đinh Phỉ Phỉ, các cô cùng học chung một trường học.

Đinh Phỉ Phỉ một mực bị người khác bôi nhọ, đã sớm tức giận, bây giờ biết Diệp Phồn Tinh nói xấu mình, rốt cuộc có cơ hội phát tiết.

"Tôi chưa từng nói qua lời nói như vậy."

"Cô đây là dám làm không dám nhận? Nghe nói cô còn cướp bạn trai của Triệu Gia Kỳ, trên cái thế giới này làm sao lại có nữ nhân không biết xấu hổ như vậy! Cũng may Cố Vũ Trạch đã đá cô!"

"Tôi cướp bạn trai của Triệu Gia Kỳ?" Thời điểm nhìn thấy câu nói này, Diệp Phồn Tinh nở một nụ cười âm hiểm, "Triệu Gia Kỳ nói?"



"Làm sao, cô dám làm, người khác không thể nói?"

Ha ha...

Diệp Phồn Tinh hiện tại rất muốn chửi câu mẹ nhà nó.

Cô cho là, lần trước, tại cửa nhà Triệu gia, Triệu Gia Kỳ đã rất quá đáng rồi, lại không nghĩ rằng, cô ta còn có thời điểm quá đáng hơn.

Cô ta ly gián quan hệ của mình với Cố Vũ Trạch, đoạt đi Cố Vũ Trạch, vẫn còn cắn ngược một cái.

Trên cái thế giới này, làm sao sẽ có người không biết xấu hổ như vậy?

Phó Cảnh Ngộ mới vừa nói chuyện điện thoại xong đi ra, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh mới ăn một khối bánh ngọt, liền để ở nơi đó. Cả người ôm đầu, gục xuống bàn, bộ dáng rất buồn bực.

Rất hiếm thấy cô có bộ dáng này.

"Bị cái gì kích thích?" Phó Cảnh Ngộ ngồi lên xe lăn đi tới, hướng về phía cô hỏi.

Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu lên, nhìn Phó Cảnh Ngộ, hốc mắt hồng hồng, giống như là đã mới vừa khóc.

Lúc trước cô vẫn cho là, chính mình cùng Triệu Gia Kỳ là bạn tốt, cho nên, đối với Triệu Gia Kỳ cũng không có phòng bị, có lúc hai người bí mật nói chuyện trời đất, nói cái gì, cô ta cũng bảo phải bí mật.

Nhưng là, cô làm sao cũng sẽ không nghĩ tới, Triệu Gia Kỳ lại sẽ cắn ngược một cái.

Phó Cảnh Ngộ tò mò hỏi: "Khóc rồi hả?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.