"Không có việc gì, yên tâm đi! Tôi nhưng là mợ nhỏ hắn, bác cảm thấy Cố Vũ Trạch là cái loại dám đánh trưởng bối sao?" Hắn ở trong nhà ngoan ngoãn cực kì, Phó Cảnh Ngộ nói chuyện, hắn ngay cả một cái rắm cũng không dám thả.
Ngô a di nhìn một cái Cố Vũ Trạch, hắn là không dám đánh trưởng bối, nhưng, hắn cũng không coi Diệp Phồn Tinh là trưởng bối a!
Mặc dù như vậy, nhưng bởi vì là Diệp Phồn Tinh thỉnh cầu, Ngô a di vẫn là đi ra ngoài.
Bà đi xong, Diệp Phồn Tinh mới nhìn hướng Cố Vũ Trạch. Cặp mắt kia nhìn chằm chằm vào cô, có thể ăn thịt cô.
Diệp Phồn Tinh tỉnh táo nói: "Cậu ngồi xuống."
"Làm sao, cô chính là sợ sự việc của hai chúng ta bị bọn họ biết, không phải sao?"
Hắn còn tưởng rằng cô không sợ đây!
Cô cũng chính là ỷ vào người nhà không biết, mới ở trước mặt hắn ngang như vậy.
"Ngồi xuống!" Diệp Phồn Tinh lạnh giọng, cơ hồ là mệnh lệnh.
Cố Vũ Trạch: "..."
Qua hai giây, hắn ngoan ngoãn trở lại vị trí của mình, ngồi xuống.
Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi không biết mình làm cái gì để cho cậu tức giận như vậy, không bằng chúng ta hiện tại liền đến thật tốt nói một chút."
Cô luôn cảm thấy, chính mình cần phải cố gắng cùng hắn tính món nợ này, tránh cho hắn được voi đòi tiên.
Cố Vũ Trạch sắc mặt rất lạnh: "Có chuyện gì đáng nói? Cô bây giờ đều thành mợ nhỏ tôi rồi, cô thấy giữa chúng ta còn có cái gì có thể nói sao?"
Diệp Phồn Tinh theo dõi hắn, nói: "Chúng ta đã chia tay, cậu sẽ không quên đi! Tại Triệu gia, cậu chính miệng nói, cũng là ngươi chủ động nói, nếu như là đã chia tay, chuyện của tôi cùng cậu có quan hệ gì? Tôi tới Phó gia, thật giống như cũng không động vào cậu đi!"
Cố Vũ Trạch sửng sốt một chút, nhớ tới chuyện chia tay khi đó, quả thực, là hắn nói chia tay, nhưng, người có lỗi với hắn là Diệp Phồn Tinh:
"Cô đã sớm cùng với cậu tôi ở chung một chỗ rồi, nghe được tôi nói chia tay, thật cao hứng chứ? Đừng nói thật giống như là tôi đá cô!"
"Chẳng lẽ không phải là?" Diệp Phồn Tinh nhìn hắn, "Cậu ngày ngày cùng với Triệu Gia Kỳ ở chung một chỗ, thậm chí đều gặp phụ huynh người ta rồi, Triệu a di hoàn toàn chính là đem cậu trở thành thành con rể một dạng đối đãi. Từ lúc chúng ta chia tay sao?"
Cô là thật sự không hiểu, rõ ràng là Cố Vũ Trạch cố chấp, hắn từ đâu đem lập trường trách nhiệm đều đẩy tới trên người của cô.
Cố Vũ Trạch cười lạnh một tiếng, cũng không thừa nhận mình sai, "Cô có từng tận trách nhiệm của bạn gái sao? Mỗi ngày trốn tránh, chẳng lẽ tôi phải ngây ngốc chờ cô? Diệp Phồn Tinh, cô không có trọng yếu như vậy! Cô không yêu tôi, ta cũng không cần cô! Trên cái thế giới này, không phải là chỉ có mình cô là nữ nhân."
Hắn lời nói này, để cho Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, cô cũng từng nghĩ mình quan trong, bất quá bây giờ, cô đã nhận rõ sự thật.
Hắn bất quá chỉ là vui đùa một chút mà thôi, cô thật sự không trọng yếu.
Diệp Phồn Tinh nói: "Đúng a! Nói cho cùng, cậu không phải là vì chính mình cố chấp tìm cái lý do, sau đó đem tất cả trách nhiệm đẩy trên người tôi?"
Diệp Phồn Tinh cười làm cho Cố Vũ Trạch cảm thấy rất không thoải mái, "Là cô cùng cậu tôi ở chung trước!"
Cô lần trước chính miệng thừa nhận, cho nên, là cô đội nón xanh cho hắn.
Hắn mới không có sai!
Diệp Phồn Tinh nhìn con người hoàn toàn bị Triệu Gia Kỳ dắt đi một cách ngây thơ, "Triệu Gia Kỳ hẳn là nói với cậu trong nhà của tôi rất nghèo chứ?"
Cố Vũ Trạch: "Vậy thì thế nào?"
"Vậy cậu có biết hay không thời điểm tôi không cùng với cậu ở chung một chỗ đều đang đi làm? Liền ngay cả lúc ở trường học, chỉ cần có thời gian, tôi đều sẽ đi làm công, tôi không nói cho cậu, là không muốn ở trước mặt cậu mất mặt, không muốn bị cậu xem thường. Lại không nghĩ rằng để cho Triệu Gia Kỳ chui chỗ trống, càng không có nghĩ tới, cậu sẽ tin tưởng cô ta như thế."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]