Cố Vũ Trạch không biết nói gì, đây là mẹ ruột hắn?
Phó Linh Lung cũng không có quản hắn, ngồi ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh, nói: "Tinh Tinh, tới xem một chút cái nhẫn cưới này, cảm giác thế nào?"
Mặc dù Diệp mẫu bên kia không đồng ý, nhưng chuyện kết hôn, ý tứ Phó Cảnh Ngộ vẫn là tiếp tục. Phó Linh Lung dĩ nhiên là tiếp tục phụ trách những chuyện này.
Cố Vũ Trạch nhìn mẹ thiên vị đến lợi hại, "Mẹ, rốt cuộc con là con của mẹ, hay cô ấy là con gái của mẹ?"
Hắn bình thường cũng không phải là người ngây thơ như vậy, hôm nay lại không nhịn được kháng nghị.
Phó Linh Lung nhìn cũng chưa từng nhìn hắn, ngoài miệng trả lời: "Mẹ nếu là có con gái, con còn được như bây giờ sao?"
Phó Linh Lung vẫn muốn có con gái, nhưng là, cha của Cố Vũ Trạch không đồng ý, hắn cảm thấy có một đứa con trai, lại sinh con gái, rất lãng phí tinh lực.
Hơn nữa, Phó Linh Lung lúc ban đầu sinh Cố Vũ Trạch, điều kiện y tế còn chưa phát đạt như bây giờ, khó sinh thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, cha của Cố Vũ Trạch đối với chuyện này một mực canh cánh trong lòng, làm sao cũng không nguyện ý để cho vợ mình nguy hiểm như vậy.
Cho nên, trong nhà cũng chỉ có Cố Vũ Trạch một đứa bé này, hai vợ chồng tất cả tinh lực đều đặt ở trên người của hắn.
Cố Vũ Trạch nhìn tất cả sự chú ý của mẹ đều ở trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-nhe-nhang-hon/2670137/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.