"Thực xin lỗi......"
Lăng Vũ nhìn về phía Lãnh Giác, trong miệng cũng nói lời xin lỗi.
"Sao lại xin lỗi? Đây là sự thật, anh không cần cảm thấy hỏi chuyện này sẽ xúc phạm tới tôi. Chuyện này đối với tôi mà nói vốn dĩ không phải rất quan trọng, quan trọng là......"
Lãnh Giác không có tiếp tục nói, mà là rất có thâm ý nhìn vào mắt Lăng Vũ.
Những người đó đối với hắn cũng không quan trọng một chút nào. Từ khi còn nhỏ hắn đã là cô nhi, không có gặp qua mấy người gọi là cha mẹ. Nếu những người đó thương hắn căn bản sẽ không bỏ hắn sau khi sinh ra. Hắn hiện tại để ý chính là người trước mặt này.
Từ nhỏ đến lớn, hắn trước nay đều không có để ý một ai như vậy. Hắn muốn bảo vệ một người, cho nên hắn sẽ bảo vệ thật tốt HunhHn786.
Nhìn trong ánh mắt Lãnh Giác các loại tình cảm hỗn loạn, Lăng Vũ có chút hoảng hốt dời đi tầm mắt, che giấu dị thường của bản thân. Cảm giác được Lãnh Giác ánh mắt bao hàm quá nhiều thứ, đều là thứ Lăng Vũ không thể đáp lại.
Có lẽ lựa chọn làm lơ sẽ tốt hơn! Chỉ là tại sao lại có đau lòng? Đau lòng Lãnh Giác từ nhỏ đã là cô nhi. Đau lòng Lãnh Giác toàn tâm toàn ý trả giá hết thảy vì tình yêu. Đau lòng Lãnh Giác trong ánh mắt chứa u buồn......
Càng nghĩ như vậy, tâm Lăng Vũ càng thêm loạn cả lên.
Đang lúc Lăng Vũ không ngừng rối rắm, trên mặt lại truyền đến một xúc cảm vừa ấm áp mà lại có điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-ngu-lang-chien/1769921/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.