Chương trước
Chương sau
Đột nhiên vang lên chuông điện thoại bàn làm Lăng Vũ thu hồi tầm mắt đặt ở trên người Lãnh Giác trong phòng bếp. Sau đó ở dưới sự chăm chú nhìn của Lãnh Giác, Lăng Vũ nhấc máy điện thoại.
"A lô! Xin chào! "
"A lô! Là Lăng Vũ sao? Tôi là Mẫn Lan! Ngày hôm qua chúng ta gặp ở siêu thị! Không biết bạn còn ấn tượng hay không? "
Lăng Vũ nghe đối phương chính là bạn học cũ ngày hôm qua gặp ở siêu thị lập tức tươi cười, sau đó dùng giọng nói mang theo một chút vui vẻ nói:
"Thì ra là bạn a! Hôm qua mới gặp, sao không ấn tượng chứ? Không biết bạn gọi điện thoại có chuyện gì không? "
"Có việc a! Ngày hôm qua chúng ta không phải hẹn ngày nào đó cùng nhau uống trà sao? Vừa lúc hôm nay tôi có rảnh, cho nên liền mạo muội gọi điện thoại mời bạn! Không biết bạn có thời gian hay không? "
Khó có được người mời đi ra ngoài uống trà, mà đối phương lại là một bạn nữ, khẳng định phải hãnh diện. Tuy rằng đối với Lăng Vũ mà nói, đối phương chỉ là người vừa mới biết mà thôi.
"Được chứ! Dù sao hôm nay tôi cũng không có việc gì, chúng ta hẹn thời gian cùng địa điểm! Bạn chọn đi! "
Nghe được Lăng Vũ đồng ý, Mẫn Lan trong lòng thực vui vẻ, vì thế liền đem thời gian cùng địa điểm sớm đã sắp đặt nói cho Lăng Vũ:
"Chúng ta hẹn 10 giờ ở quán trà gần siêu thị ngày hôm qua gặp mặt đi! Không gặp không về nha! "
Nói xong Mẫn Lan liền kết thúc cuộc gọi, sau đó vui vẻ ôm di động ngã xuống giường. Giờ phút này vẻ nghiêm cẩn cùng bình tĩnh vốn có bị bỏ đi, Mẫn Lan bày ra chính là biểu cảm của một cô gái bình thường đang vui vẻ.
Đối với Lăng Vũ mà nói, Mẫn Lan vĩnh viễn quên không được. Từ lần đầu tiên gặp mặt, khuôn mặt đáng yêu giống như thiên sứ, vóc dáng không cao lắm nhưng vẫn làm người ta không thể bỏ qua. Giọng nói nhẹ nhàng, thanh âm mượt mà như tiếng đàn dương cầm, cho người nghe một loại cảm giác hưởng thụ khó tiêu tan. Ngay lúc không hề chuẩn bị liền sa vào, khi bản thân nhận ra cũng đã không còn kịp rồi.
Vốn dĩ muốn khi Lăng Vũ lẻ loi một mình thổ lộ, lại phát hiện luôn không tìm được cơ hội. Bởi vì không có lúc nào là không có Minh Hiên bên cạnh Lăng Vũ, căn bản không ai có cơ hội tiếp cận thiên sứ. Khi đó Mẫn Lan từng phỏng đoán, Lăng Vũ có thể là một người đồng tính. Bởi vì Lăng Vũ cùng Minh Hiên, hai người thật sự là quá mức thân mật, hơn nữa cũng không e dè, dù là ở trước mặt mọi người cũng không che che dấu dấu. Phương thức ở chung đó khiến người khác ganh tị, cũng có người chỉ trích.
Lại còn có người nói Lăng Vũ cùng Minh Hiên thực xứng đôi. Những người này căn bản thấy không có ai có khả thích hợp với Lăng Vũ bằng Minh Hiên.
Lúc đó Mẫn Lan chỉ là cười khi nghe những người vô tri đánh giá, cũng không tham dự bình luận. Bởi vì bọn họ quên mất một việc, ở cái xã hội này, căn bản không cho phép tình yêu khác bình thường tồn tại. Cho nên tình yêu đồng tính không có khả năng phát triển lâu dài.
Khi đó cảm thấy Mẫn Lan thấy hy vọng rất lớn, chỉ cần Minh Hiên chướng mắt kia không xuất hiện ở bên cạnh Lăng Vũ là được. Có lẽ bởi vì bản thân quá tự tin, thế nên ông trời mới trêu chọc, Lăng Vũ đột nhiên biến mất. Khi biết được tin tức này, Mẫn Lan căn bản không có biện pháp tiếp thu.
Không tin Lăng Vũ mặc kệ áp lực gia đình, không màng dư luận xã hội, kiên trì muốn cùng Minh Hiên ở bên nhau, hơn nữa còn bỏ trốn!
Thương tâm giằng co một thời gian rất lâu, Mẫn Lan cho rằng không bao lâu Lăng Vũ sẽ không chịu được áp lực mà xuất hiện. Lại không ngờ qua một năm, hai năm, ba năm.... Lăng Vũ không có xuất hiện một lần nào.
Thất vọng, Mẫn Lan mới chậm rãi tiếp thu hiện thực, sau đó bắt đầu thử từ bỏ chấp nhất đối với Lăng Vũ.
Mà mấy năm nay, con đường tình cảm của Mẫn Lan cũng không phải thực thuận lợi. Có lẽ thất bại quá nhiều, cho nên mấy năm gần đây Mẫn Lan cũng không đi tìm người yêu.
Dù sao kết quả đều giống nhau, cần gì phải lãng phí thời gian cho những người đàn ông nhàm chán đó!
Ở thời điểm bản thân cho rằng có lẽ cứ như vậy độc thân cả đời, ông trời tựa hồ lại bắt đầu chiếu cố. Người biến mất nhiều năm lại xuất hiện ở trước mặt. Mẫn Lan không biết chính mình có phải còn thích Lăng Vũ như trước hay không. Ngay khi nhìn thấy Lăng Vũ, ánh mắt đầu tiên liền nhận ra đối phương. Một khuôn mặt xinh đẹp độc nhất vô nhị, cũng không ai có thể so sánh, cho nên Mẫn Lan tin tưởng ánh mắt của mình.
Chỉ là đáy lòng vẫn có chút lo lắng sẽ nhận sai, dù sao Lăng Vũ đã có chút biến hóa.
Trước kia khuôn mặt đáng yêu thuần khiết, có lẽ đã trải qua mười năm tôi luyện trở nên gầy. Vẻ nhu nhược thay bằng cương nghị, ít đi yếu đuối mong manh, nhiều thêm một phần mạnh mẽ. Đã không còn tươi cười ấm áp, mà là nụ cười nhàn nhạt xa cách.
Quả nhiên, thời gian có thể thay đổi hết thảy. Người đơn thuần đáng yêu trước kia đã lột xác thành người chính chắn thành thục hiện tại. Nhưng mà, Lăng Vũ như vậy lại làm người ta càng thêm mê luyến, trái tim yên lặng đã lâu lại một lần nữa nhảy lên.
Tuy rằng có điểm thất vọng vì Lăng Vũ không hề nhớ mình, bất quá Mẫn Lan thấy đó cũng là chuyện bình thường. Dù sao Mẫn Lan cùng Lăng Vũ cũng chưa từng nói với nhau câu nào. Ở trường học gặp mặt, ánh mắt Lăng Vũ cũng trước nay đều không có dừng ở người khác.
Khi biết Lăng Vũ chưa có kết hôn, Mẫn Lan lập tức kích động muốn kêu lên.
Mẫn Lan cũng không lo lắng hiện tại Lăng Vũ còn ở cùng Minh Hiên hay không. Bởi vì mười năm đã qua, tình yêu đồng tính căn bản không có khả năng chịu được thời gian dài như vậy. Cho nên Mẫn Lan thực chắc chắn bây giờ Lăng Vũ vẫn là độc thân.
Cái ý niệm chợt lóe lên, làm cô ta càng thêm hưng phấn. Mà đối với lần này ngẫu nhiên gặp được, cô ta tin tưởng đây là ông trời cho mình một cơ hội, một cơ hội cùng Lăng Vũ phát triển tình cảm.....
Có được số điện thoại của Lăng Vũ, một buổi tối Mẫn Lan không có ngủ. Cả đêm tưởng niệm làm cô ta căn bản không khống chế được tim mình cứ nhảy lên. Thật vất vả qua một đêm, sáng hôm sau Mẫn Lan lập tức hành động.
Nghe được giọng Lăng Vũ ôn nhuận như nước, Mẫn Lan lại lập tức khẩn trương, nhanh chóng đem mục đích nói ra, sau đó nín thở chờ phản ứng đầu bên kia. Cô ta rất sợ Lăng Vũ từ chối. Tay cầm điện thoại bởi vì khẩn trương mà toát ra mồ hôi. Không nghĩ tới, Lăng Vũ thế nhưng không có từ chối, lại còn có thực vui vẻ đáp ứng đề nghị, hơn nữa để cô ta chọn thời gian cùng địa điểm.
Ngay lúc đó Mẫn Lan không biết có mình bao nhiêu vui vẻ, cảm thấy mình cùng Lăng Vũ lại tiến gần thêm một chút rồi.
Chỉ cần nỗ lực hơn, có lẽ liền có thể có được Lăng Vũ!
Nằm trên giường Mẫn Lan, giờ phút này chính là lộ ra vẻ mặt si mê. Ảo tưởng tình cảnh mình cùng Lăng Vũ ở chung, ảo tưởng cùng Lăng Vũ hẹn hò lãng mạn.
Càng là nghĩ như vậy, Mẫn Lan càng có vẻ hưng phấn.
Nhìn đồng hồ thấy còn một tiếng rưỡi nữa mới đến 10 giờ, lần đầu tiên Mẫn Lan cảm thấy thời gian thật sự quá chậm.
Khi kim đồng hồ chỉ 9 giờ 30, Mẫn Lan đã xong, liền lập tức cầm lấy túi xách đi ra cửa. Kia chính là gấp không chờ nổi, biểu hiện giờ phút này cô ta mong muốn gặp Lăng Vũ biết bao nhiêu.
Để điện thoại xuống, Lăng Vũ cười cười nhìn đồng hồ treo ở trên vách tường. Phát hiện còn rất sớm, vì thế liền dựa vào sô pha nhắm mắt lại.
Kỳ thật Lăng Vũ rất muốn đi về giường ngủ một giấc, chỉ là ngại với Lãnh Giác ở đây, nên ngượng ngùng đi vào phòng. Mà vừa thời gian hẹn còn khá dài, cho nên giờ phút này Lăng Vũ có vẻ thập phần nhàm chán."Ai gọi điện tới? "
Mới làm xong bữa sáng, Lãnh Giác vừa bưng chén đi ra, vừa hỏi Lăng Vũ còn ngồi ở trên sô pha. Tuy rằng hắn không có ý nghĩ can thiệp vào cuộc sống riêng của Tiểu Vũ, nhưng vì Tiểu Vũ an toàn, hắn cần theo dõi chặt chẽ. Hắn không cho bất luận cái gì ngoài ý muốn phát sinh với Tiểu Vũ.
Nghe được Lãnh Giác hỏi chuyện, Lăng Vũ cười cười, sau đó nói:
"Một người bạn thời cao trung. Ngày hôm qua ở siêu thị gặp mặt, sau đó hôm nay liền gọi điện thoại lại đây nói là đi uống trà tâm sự! "
"Anh nhận lời rồi? "
"Đúng vậy! Dù sao cũng là bạn nữ, hơn nữa lại hẹn mình đi uống trà, từ chối không tiện! "
"Nữ? "
Nghe được Lăng Vũ nói, Lãnh Giác lập tức nghi hoặc hỏi một câu. Mà đáy mắt hắn lại tràn ngập thâm ý quang mang.
"Đúng vậy! Cô ấy nói là bạn học cao trung, còn biết tên tôi. Bất quá tôi không nhớ rõ cô ấy. Nhưng ngẫm lại người kia hẳn là không cần thiết gạt tôi đâu! "
Nhìn vẻ mặt nhàn nhã, nhắm mắt lại nói chuyện của Lăng Vũ, Lãnh Giác lại lộ ra tươi cười sủng nịch. Sau đó hắn đem chén đặt ở trên bàn.
"Ăn đi! Ăn no mới có tinh lực đi chơi!"
Lãnh Giác nói lập tức khiến Lăng Vũ chú ý, sau đó mở to mắt nhìn về phía chén cháo còn nghi ngút khói trước mặt.
"Ô! Thật thơm! Liền thích hương vị này! "
Lăng Vũ bưng chén, cầm cái muỗng thổi cẩn thận, vừa ăn vừa khen ngợi tay nghề Lãnh Giác.
Lăng Vũ khen ngợi đối với Lãnh Giác mà nói thực hưởng thụ.
Người nào không thích được người mình thích khen ngợi chứ?
Nghĩ đến Tiểu Vũ thế nhưng thích món ăn đơn giản mình làm, Lãnh Giác trong lòng liền một trận vui vẻ.
Nếu Tiểu Vũ thích, về sau mỗi ngày mình đều làm. Có lẽ mình nên xem xét mua mấy quyển sách dạy nấu ăn, học nấu thêm vài món.
"Sao anh không ăn? Chỉ nhìn tôi ngồi ở đây ăn. "
"Anh cứ việc ăn, trước khi tới tôi đã ăn qua, cho nên không đói bụng! "
"À! "
Lăng Vũ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nhanh chóng cầm chén cháo ăn cho xong. Dù sao Lăng Vũ không quen khi mình ăn có người khác ở bên cạnh nhìn.Nhìn Lăng Vũ ăn vội, Lãnh Giác lập tức ân cần nhắc nhở đừng ăn quá gấp, coi chừng nóng.
Nhưng Lãnh Giác vừa nói, Lăng Vũ liền kêu thảm thiết một tiếng.
"Ui!"
Lãnh Giác lập tức hoảng loạn cầm thùng rác lại cho Lăng Vũ đem cháo trong miệng nhổ ra.
"Đã nói đừng ăn gấp như vậy! "
Lãnh Giác trách cứ, duỗi tay lấy cái chén trong tay Lăng Vũ, sau đó nâng cằm Lăng Vũ lên kiểm tra đầu lưỡi bị phỏng.
"Còn may không phải thực nghiêm trọng, bằng không khẳng định nói chuyện không được! "
Lãnh Giác vừa nhìn tình huống đầu lưỡi vừa nói với Lăng Vũ. Sau đó, tình cảnh trước mắt lại làm Lãnh Giác ánh mắt lập tức tối sầm. Trái cổ cũng bởi vì cảnh trước mắt mà không tự giác lên xuống.
Cánh môi hé mở, Lãnh Giác thấy được bên trong cái lưỡi đỏ bừng không ngừng run rẩy. Kia giống như là mời hắn tiến lên nhấm nháp. Đầu lưỡi không ngừng run run trực tiếp kích thích thần kinh Lãnh Giác.
Ánh mắt u ám nhìn tình cảnh trước mắt, Lãnh Giác không tự giác cúi người về phía trước. Hắn liếm cánh môi kia một chút. Sau đó lại đem đầu lưỡi thật cẩn thận tiến vào trong khoang miệng, cuốn lấy cái lưỡi đỏ bừng.
Đây là lần thứ hai hôn môi Tiểu Vũ, hắn cảm giác so với lần trước còn tốt hơn. Cái lưỡi mềm mại làm hắn có loại xúc động muốn nuốt vào trong bụng.
Duỗi tay chế trụ cái ót Lăng Vũ, sau đó Lãnh Giác gia tăng nụ hôn. Nước bọt không biết là của ai, chỉ biết đang không ngừng chuyển qua lại khoang miệng hai người.
Cảm giác đầu lưỡi đau, Lăng Vũ hối hận vừa rồi ăn vội vàng. May mắn không phải thực nghiêm trọng, nếu không khẳng định sẽ rất đau, có lẽ như Lãnh Giác nói cũng không thể nói chuyện.
Chỉ là......
Thình lình xảy ra hôn môi làm Lăng Vũ nháy mắt phát ngốc, trong đầu trống rỗng, cũng đều trở nên trì độn. Đối với người xa lạ hôn, Lăng Vũ đã quên đi tránh né, mà là nhận Lãnh Giác càn quét trong miệng.
Tuy rằng Lãnh Giác hôn có chút vụng về, lại làm Lăng Vũ có chút say mê.
"Say mê " cái từ này chợt lóe lên làm Lăng Vũ lập tức giống như bị điện giật. Có lại phản ứng, Lăng Vũ hoảng loạn đẩy Lãnh Giác đang hôn đến vẻ mặt say mê HunhHn786.
Ánh mắt có chút mơ hồ muốn nhìn quanh thân, rồi lại vô ý thức cùng ánh mắt Lãnh Giác kinh ngạc đụng phải.
Khi thấy trong mắt Lãnh Giác lóe lên khác thường, Lăng Vũ lập tức ngăn không được tim nhảy lên. Ý thức chính mình dị thường, Lăng Vũ lại hoảng loạn lùi ra sau một chút, muốn rời xa Lãnh Giác.
Vừa rồi từ trong mắt Lãnh Giác thấy được dục vọng, cái loại muốn cắn nuốt người trước mắt, làm Lăng Vũ không lý do khẩn trương một chút.
Lãnh Giác làm Lăng Vũ lại nghĩ tới ngày đó Lãnh Giác điên cuồng, trong lòng có chút bất an.
Cảm giác được thứ mềm mại trong miệng rời khỏi, Lãnh Giác thực mau liền từ trong say mê tỉnh lại. Hắn biết lại một lần nữa ở trước mặt Tiểu Vũ thất thố. Hắn rất muốn cho chính mình một bạt tai, làm chính mình bảo trì thanh tỉnh. Tuy rằng hắn thực thích hôn môi Tiểu Vũ, nhưng vì về sau, hắn cần nhịn một chút.
Giờ phút này hai người thập phần xấu hổ. Một người là ảo não vì mình vừa rồi thất thố. HunhHn786 Một người là bởi vì hành động của người kia mà tâm loạn.
Không khí áp lực làm Lăng Vũ có chút dời đi tầm mắt. Khi nhìn đến đồng hồ trên vách tường, Lăng Vũ mới nhớ tới mình có hẹn cùng Mẫn Lan lúc 10 giờ, hiện tại cũng nên chuẩn bị xuất phát.
Ý nghĩ này làm Lăng Vũ giống như đạt được đại xá. Lăng Vũ lập tức từ trên sô pha đứng lên, sau đó nói với Lãnh Giác vẫn như cũ ngồi ở trên sô pha.
"À, cũng đến giờ rồi, tôi nên đi đến chỗ hẹn! Cơm trưa không cần làm cho tôi, anh chỉ lo cho mình là được! "
Nói xong Lăng Vũ liền bước nhanh vào phòng ngủ của mình. Vừa bước vào phòng, Lăng Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vừa rồi ánh mắt thâm ý cùng nụ hôn thâm tình của Lãnh Giác làm tâm Lăng Vũ hoảng loạn. Bầu không khí áp lực kia làm Lăng Vũ rất muốn thoát đi.
Nhanh chóng thay đổi quần áo, sau đó Lăng Vũ bước nhanh ra ngoài.
Khi Lăng Vũ chào tạm biệt Lãnh Giác, đi sắp tới gần cửa, phía sau lại truyền đến giọng Lãnh Giác.
"Từ từ! Tôi đi cùng anh. "
Lãnh Giác nói lập tức làm Lăng Vũ dừng bước, sau đó xoay người kinh ngạc nhìn về phía Lãnh Giác.
Mình đi gặp Mẫn Lan, Lãnh Giác đi theo làm gì?
Tuy rằng Lăng Vũ không ngại Lãnh Giác đi theo mình, nhưng đi gặp bạn học cũ, nếu đường đột mang theo một người lạ tựa hồ có điểm không thích hợp. Hơn nữa vừa rồi xảy ra chút sự cố, làm giờ phút này Lăng Vũ căn bản khó bảo trì tâm lý bình thường ở trước mắt Lãnh Giác.
Nhìn Lãnh Giác có vẻ cương quyết, Lăng Vũ đành phải gật đầu, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Mà Lãnh Giác liền đi theo sau Lăng Vũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.