Lăng Vũ khóc thật lâu, lâu đến Lam Phi ở phòng bên vốn đã đi vào giấc ngủ bị đánh thức.
Bởi vì một ngày lao lực bôn ba, lưng dính giường nháy mắt, Lam Phi liền tiến vào giấc ngủ. Nhưng đang ngủ, hắn lại nghe tiếng khóc truyền đến. Tiếng khóc làm hắn lập tức nhận ra là ai. Xoay người ngồi dậy, sau đó Lam Phi bước nhanh sang phòng bên cạnh.
Mà một màn trước mắt làm tim hắn đập thiếu chút nữa ngừng lại. Bước nhanh vào phòng, Lam Phi ngồi xổm xuống đem người đang khóc ôm vào trong lòng ngực. Tay không ngừng vỗ nhẹ phía sau lưng đối phương, sau đó hắn vụng về trấn an.
"Đừng khóc, nếu chú và dì nhìn thấy anh dáng vẻ này, khẳng định sẽ đau lòng. Lại nói người chết không thể sống lại, anh thương tâm chỉ khiến tổn hại sức khỏe, lại không có một chút tốt. "
Cho rằng Lăng Vũ còn vì ba mẹ đã mất mà thương tâm, Lam Phi lập tức an ủi. Hắn không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cho nên hắn muốn Lăng Vũ vui vẻ lên. Ít nhất đừng khóc nữa. Bởi vì... Lăng Vũ khóc làm hắn đau lòng không thôi.
Dựa vào Lam Phi, nghe Lam Phi vụng về an ủi, Lăng Vũ chậm rãi không còn khóc thút thít.
Khụt khịt trong chốc lát, Lăng Vũ cúi đầu, dùng giọng mũi mang theo nghẹn ngào nói:
"Ngày mai chúng ta liền rời đi thôi. "
Đúng vậy, phải rời khỏi chỗ này, rời khỏi nơi có hồi ức cùng Hiên. Phải hoàn toàn thoát khỏi bóng ma quá khứ, làm lại từ đầu. Cho nên nhất định phải rời khỏi nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-ngu-lang-chien/1769912/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.