Nghĩ vậy, An Nhàn liền kêu rên lên, sờ sờ quần áo trên người, cùng mái tóc hôm qua mới nhuộm thật cá tính. Những thứ này đều là chuẩn bị cho ngày hôm nay. Mà hiện tại, nhìn nhìn cửa phòng đóng chặt, thế nhưng hắn đã bị giam cầm rồi.
Tự hắn lại không có biện pháp cùng những người thuộc hạ đầy cơ bắp của anh trai đánh nhau. Ai oán thật lâu, hai mắt đẫm lệ nhận mệnh, An Nhàn mặc vào quần áo được đặt sẵn ở trên giường.
Hắn mới vừa thay xong quần áo, mấy người cơ bắp đáng ghét kia liền vào phòng, cũng bất chấp tất cả, trực tiếp đem hắn khiêng đi. Phản kháng không được, hắn đành phải chấp nhận bị nhấc lên mang đi.
Những người đó, con mẹ nó, có sức mạnh của trâu bò, không phải người thường như hắn có thể chống lại.
Mà lên xe rồi, hắn mới phát hiện mình thế nhưng còn mang dép lê đi biển. Hắn nói phải trở về đổi giày, những người đó lại như không nghe thấy. Lái xe thì vẫn lái xe, những người còn lại đều luôn nhìn thẳng phía trước, dù sao cũng không phản ứng hắn.
Hiện tại, thế nhưng bị Lăng Vũ trước mắt thấy được hắn trong tình trạng úng quẫn. Nghĩ vậy, An Nhàn lập tức xấu hổ nhìn Lăng Vũ quát:
"Khụ khụ... Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa... Chưa thấy qua người không mang giày đi làm sao? Ánh mắt cũng quá thiển cận đi! A... khoang đã! Anh đến nơi này làm gì? Hình như tôi không có tìm anh đâu?"
Nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy hình ảnh bên trong thang máy, tiểu tử thúi Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-ngu-lang-chien/1769852/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.