Khi vừa làm xong cơm chiều, mẹ Lăng liền bắt đầu đi ra đi vào, cũng đứng ở cửa sổ không ngừng nhìn ra bên ngoài.
Ba Lăng bị động tác đi qua đi lại của mẹ Lăng làm cho hoa mắt, liền nói:
"Bà cứ lúc ẩn lúc hiện làm gì. Vũ Nhi đã lớn như vậy rồi, còn đi cùng Tiêu Tiêu mà sợ bị lạc đường nữa sao, nhanh đến đây ngồi xuống. Bà cứ xoẹt qua xoẹt lại như vậy làm người khác cũng phiền!"
Nghe được oán giận của ba Lăng, mẹ Lăng trừng mắt lại liếc xéo ba Lăng một cái, sau đó bà cũng đi lại ghế ngồi xuống bên cạnh ba Lăng.
"Leng keng"
Lúc này lại nghe tiếng lục lạc vang lên ngoài cửa, mẹ Lăng giật mình một cái, liền từ trên sô pha bật dậy. Ba Lăng bị dọa sợ tới mức kinh hoảng nhìn mẹ Lăng.
Mẹ Lăng không có để ý tới phản ứng của ba Lăng, lập tức bước nhanh tới cửa, sau đó mở cửa ra.
Cửa mở ra liền thấy Lăng Vũ cùng Bách Tiêu mang theo một đống túi lớn túi nhỏ. Hai người đã mệt đến mồ hôi đầy đầu.
"Mua chi nhiều thứ cùng lúc! Làm cho mệt thành như vậy! Ngày mai cũng có thể đi mua tiếp mà!"
Mẹ Lăng đau lòng giúp Lăng Vũ lau mồ hôi trên trán.
"Mẹ, con không muốn phải đi tới đi lui lựa chọn nhiều lần phiền phức. Con muốn mua một lần cho xong. Nếu còn thiếu thứ gì khi nào rảnh rỗi sẽ đi thêm một chuyến!"
Nhìn Lăng Vũ vẫn tính cách như đứa trẻ con, mẹ Lăng cười thực vui vẻ. Con của bà dù qua mười năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-ngu-lang-chien/1769766/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.