Lâm Mộ Thiên kết hôn. Đêm nay y uống thật sự rất say, miệng lảm nhảm, cuối cùng Thư Diệu cùng Nhiên Nghị dìu vào nhà, Lâm Việt đi theo phía sau đóng cửa lại.
“Đại thúc thật nặng quá!” Nhiên Nghị kêu khổ, ngay cả mày đều chau lại.
“Vậy ngươi để ta dìu hắn là được rồi, mau đi lấy khăn mặt đến.”- Thư Diệu cẩn thận ôm lấy y, làm cho y tựa cả người vào ngực mình.
Lâm Việt đi ra phía sau trực tiếp đỡ lấy Lâm Mộ Thiên đặt xuống giường lớn.
“Lâm Nghi đang ở nhà, ngươi cẩn thận một chút.” Nói xong, Thư Diệu nhanh nhẹn cởi quần áo Lâm Mộ Thiên. Còn y thì say khướt, nằm trên giường miệng đô đô vài câu.
Lâm Việt khóe miệng gợi lên đầy tao nhã, hắn làm ra vẻ không có việc gì, ngồi một bên cười cười:” Ngươi hầu hạ hắn tỉnh lại đi, ta cũng không để ý đâu.”
“….” Thư Diệu không nói gì, tiếp tục cởi quần áo Lâm Mộ Thiên.
“Thư Diệu, gần đây ngươi có phải rất nhàm chán hay không?”
Tất nhiên là Thư Diệu không trả lời Lâm Việt mà tiếp tục công việc dang dở. Lúc này, Nhiên Nghị bất mãn cầm khăn mặt tiến vào. Thư Diệu bảo Nhiên Nghị nâng nam nhân đang say khướt dậy, còn mình thì dùng khăn mặt ôn nhu lau thân thể trần trụi của Lâm Mộ Thiên.
“Thân thể này đúng thật là rất tuyệt.” – Nhiên Nghị nhìn thân thể rắn chắc của Lâm Mộ Thiên, nhịn không được đưa tay lên nhéo nhéo khiến y yếu ớt “Ân” một tiếng.
Ba người đều ngây ngẩn cả người.
Tay Thư Diệu bất động đặt tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-ngo-thuong-lang/1283727/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.