Lâm Việt nhìn chằm chằm Nhiên Nghị vài lần, có chút đăm chiêu nhíu mày. Nhìn nhìn lại nam nhân tựa hồ đối với lời Nhiên Nghị nói có phản ứng, hắn càng thêm khó hiểu và nghi hoặc. Nhưng hắn dùng thời gian vài giây tiêu hóa sự thật trước mắt, hắn đoán cũng có thể đoán ra quan hệ của Lâm Mộ Thiên và Nhiên Nghị.
Lâm Việt bình tĩnh nhìn về phía Lâm Mộ Thiên, hắn ôm lưng nam nhân, thấp giọng hỏi nam nhân: “Còn có những người khác biết Nhiên Nghị ở chỗ anh hay không?” Giọng hắn rất thấp, khiến nam nhân nhịn không được phải ngẩng đầu nhìn hắn.
“Không có.”
Nam nhân lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi, bằng không ngay cả anh cũng rất nguy hiểm, bên chính phủ đang lùng sục khắp nơi tìm hắn, mấy lão già kia cũng không dễ lừa như vậy.” trên khuôn mặt thanh tú của Lâm Việt lộ ra vẻ mặt ưu tư. Hắn tao nhã nhấc hai chân lên ngồi ở trên ghế nghỉ, sau khi tới sân bowling, hắn đã muốn thay một bộ trang phục thể thao gọn gàng, nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái lại không mất thưởng thức.
Nhiên Nghị mặc một bộ đồ thể thao màu đen, hắn không để ý tới Lâm Việt mà tự mình chơi bóng. Hắn chỉ thỉnh thoảng nhìn nam nhân một chút, xác định nam nhân có cùng Lâm Việt thân mật hay không.
Nếu có, hắn sẽ lập tức đi qua quấy rối…… (=..= dù a nghèo nhưng a vẫn đèo can dấm)
Loại ý tưởng này luôn ở trong đầu hắn bồi hồi, thế nên số lần hắn nhìn nam nhân cũng thường xuyên gia tăng. Lâm Việt cũng trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-ngo-thuong-lang/1283724/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.