Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói miễn cưỡng của Thanh Dương: “Ngày mốt có thời gian không?”
“Uhm.” Nam nhân gật đầu.
“Vậy mốt tôi phái người tới đón anh, anh qua đây một chuyến.” Thanh Dương tạm dừng một chút, giọng chậm lại: “Mốt tôi đi tái khám, tôi hy vọng anh cùng tôi đi.”
“Được.” Nam nhân cười gật đầu.
Vì lần trước chưa cùng Thanh Dương đi, nên lần này nam nhân quyết định bồi Thanh Dương đi tái khám. Hơn nữa ngoại trừ cuối tuần chụp ảnh bìa tạp chí ra, mỗi ngày y đều có thời gian, mỗi ngày đều có thể bồi Thanh Dương.
“Giờ đang ở đâu?”
“Tôi mới từ siêu thị mua đồ ăn ra, chuẩn bị về nhà nấu cơm.” Nam nhân rất thành thật trả lời câu hỏi của Thanh Dương. Y vốn định mời Thanh Dương, nhưng nghĩ nghĩ Thanh Dương gần đây tựa hồ rất bận, chắc không có thời gian tới nhà y ăn cơm cho nên đã không nói.
“……” Thanh Dương bên kia không nói gì.
“Làm sao vậy?” Nụ cười trên mặt nam nhân dần dần biến mất, nghi hoặc hỏi: “Thanh Dương, sao cậu không nói lời nào……” Nam nhân lo lắng mình nói sai gì đó.
“Không sao.” Giọng Thanh Dương tựa hồ có chút tiếc nuối vì nam nhân trì độn không có mời hắn cùng ăn bữa tối. Hắn có chút hoài niệm tay nghề của nam nhân (=.,= nhớ hồi trc nấu cho VT dở lắm mà ta),thời đi học nam nhân thường xuyên vì hắn xuống bếp.
“Vậy cậu nghỉ ngơi cho khoẻ, tôi sẽ đi tìm cậu sau……”
Lúc này..
Nam nhân phát hiện có một phóng viên ở đối diện đường đang nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-ngo-thuong-lang/1283680/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.