Chương trước
Chương sau
Phân không rõ lắm là thân thuyền đang chấn động, hay là bị làm đến nỗi giật lên, nam nhân vô lực túm áo ngủ Thanh Dương. Hơi thở thở ra nóng rực, không ngừng khiêu chiến cảm quan Thanh Dương, hơi thở kia lướt qua hai má hắn khiến Thanh Dương vốn đang cúi đầu thưởng thức nơi hai người ái ân lại thong thả ngẩng đầu. Bốn mắt nhìn nhau khiến cho ánh mắt nam nhân lắc lư không ngừng, hô hấp không xong, tim đập trở nên bất ổn.
Cái tay vô lực của y theo bản năng nắm chặt áo ngủ Thanh Dương, y cảm giác được tần suất dưới hạ thân chậm lại nhưng lực đạo lại dần dần tăng thêm. Từ giữa đôi môi hơi mở phát ra tiếng rên khó có thể phát hiện, trong âm thanh yếu ớt xen lẫn vài tiếng nghẹn ngào. Cả người nam nhân đều lõm sâu vào giường lớn mềm mại, thân thể mở rộng hướng về Thanh Dương, tiếp nhận dục vọng của Thanh Dương, thích ứng tần suất luật động của Thanh Dương.
Hai chân nam nhân, bất an giật giật, hành động đè ép vô tình khiến cho Thanh Dương thở một hơi, nghĩ _ thật biết kẹp (=.,=). Động tác vô thức vừa rồi kia của nam nhân suýt nữa làm cho hắn tiết ra. Thanh Dương đem hai chân nam nhân mở ra lớn hơn, hắn chậm rãi xâm nhập, nhẹ nhàng mà xoa nắn thân thể nam nhân, động tác của hắn lười biếng lộ ra một chút vô lực, lại càng có vẻ ái muội.
Cảm giác được dục vọng nóng cháy của Thanh Dương ở trong cơ thể trở nên càng lớn, càng cứng hơn, bí huyệt giữa mông nam nhân đem dục vọng nóng bỏng người kia nuốt vào càng sâu, càng chặt. Nam nhân chỉ cảm thấy bụng dưới bành trướng, địa phương bị tiến vào, bị ma sát, bị khai thác kia, có cổ cảm giác tê ngứa đang sôi trào, khiến y nghiêng đầu không dám nhìn Thanh Dương. Khoái cảm chậm rãi dâng lên khiến cho hơi thở của nam nhân cũng đang run rẩy, khoái cảm say lòng người khiến nam nhân nghẹn ngào sắp khóc thành tiếng.
Đèn trong phòng vì gió lốc quấy nhiễu mà chập chờn, nam nhân chậm rãi cử động thân thể, chăn rơi xuống trên mặt đất, áo ngủ của nam nhân vì bị Thanh Dương nhu nắn mà toàn bộ mở rộng.
Ngay tại thời điểm nam nhân sắp bắn, Thanh Dương lại đột nhiên ngừng lại, cúi đầu nhìn chăm chú vào nam nhân không thể lên đỉnh mà lâm vào trạng thái không khống chế được.
“Tôi không có khí lực (*ngã ngựa*).” Thanh Dương cúi đầu hôn cằm nam nhân, di chuyển đến môi y.
Nam nhân thiếu chút nữa bị lời nói của Thanh Dương làm cho sặc, y run run vai mở môi ra, nghênh đón đầu lưỡi Thanh Dương. Đáp lại đầu lưỡi đang nhẹ nhàng liếm láp, nam nhân ngừng thở, tim đập mãnh liệt tiết lộ tâm tình của y lúc này.
Thời điểm này mà dừng lại thì thật vô cùng tàn nhẫn, Thanh Dương dùng đầu lưỡi trêu chọc nam nhân hiếm khi chủ động rồi lại buông nam nhân ra. Nam nhân trầm mặc nghiêng đầu, trong óc trống rỗng một mảnh, trừ bỏ hô hấp ra thì dưới thân vô lực nghẹn ngào.
“Rất khó chịu sao? Tôi lấy tay thay anh làm nhé.”
“Không cần.” Nam nhân từ chối hảo ý của Thanh Dương, sao y có thể chuyện gì cũng phiền toái Thanh Dương, hơn nữa nếu tay Thanh Dương cũng không khí lực, đến lúc đó y lại thành trò cười.
“Lần trước tôi cũng lấy tay thay anh làm vậy, anh cũng không có phản đối, lần này vì sao……”
“Không…… Kỳ thật cũng không vì sao cả.” Nam nhân chậm rãi lắc đầu, y cúi đầu nhỏ giọng từ chối hảo ý của Thanh Dương, “Tôi vẫn nên tự mình làm, không phiền cậu, cậu mệt thì nghỉ ngơi đi.”
“Không sao.”
“Thanh Dương, cậu thật sự không cần miễn cưỡng chính cậu.”
Thanh Dương trầm mặc nhìn nam nhân.
Nam nhân nghẹn ngào nói: “Lần trước là tôi không cẩn thận bị chuốc thuốc, lúc đó bản thân không có biện pháp giải quyết nhưng lần này tôi có thể tự làm.” Nam nhân ngồi dậy, lui về phía sau, ngay lúc dục vọng của Thanh Dương sắp trượt ra khỏi cơ thể y, Thanh Dương không biết lấy đâu ra khí lực, xảo diệu đỉnh vào thân thể nam nhân.
Lâm Mộ Thiên không có biện pháp với hắn. Thanh Dương trở nên dị thường trầm mặc, hai tay hắn chống trên giường, không ngừng xâm nhập thân thể nam nhân. Động tác của hắn vẫn miễn cưỡng thong thả, nhưng mỗi một lần đều đỉnh tới địa phương làm cho nam nhân thoải mái, dần dần hắn bắt đầu điều chỉnh tốc độ của mình, không một chút nghỉ ngơi. Hắn giống như muốn khi nào dừng thì dừng, nửa ôm nam nhân làm rất nhiều lần, làm cho giữa mông nam nhân ướt nhẹp một mảnh, trở nên sáng bóng. Mà sau khi nam nhân đạt cao trào, hắn vẫn không có dừng lại……
Nam nhân bị đánh sâu vào bất thình lình khiến cho đầu váng mắt hoa. Y mở to mắt liền thấy cái cằm tinh xảo của Thanh Dương cùng cái cổ vô luận là đường cong hay là biên độ đều cực kỳ hoàn mỹ……
“Cậu không cần miễn cưỡng.” Giọng nam nhân đang run rẩy, y ngửa cổ rên rỉ, hai tay xiết chặt gối đầu.
Nam nhân không muốn miễn cưỡng người khác, loại chuyện này y rất khó nói. Cũng không biết Thanh Dương rốt cuộc có để ý hay không, hơn nữa có rất nhiều lúc Thanh Dương đã từng rõ ràng nói qua, bảo y không cần để tâm……
“Không miễn cưỡng.” Thanh Dương thản nhiên trả lời, địa phương hẹp hòi dưới thân nam nhân kẹp hắn thật thoải mái.
Sau khi phóng thích nam nhân cũng không có cảm thấy thân thể trống rỗng, Thanh Dương một bên vuốt ve sườn lưng nam nhân, một bên tiếp tục ma sát con đường nóng ướt của nam nhân. Nam nhân mềm nhũn ngã vào trên giường, vươn tay bắt lấy vạt áo Thanh Dương, cũng không cẩn thận kéo đai lưng áo tắm Thanh Dương ra. Áo tắm mở rộng, Thanh Dương thuận theo cúi người, làm cho nam nhân ôm lưng hắn. Da thịt cùng da thịt ma sát mang theo kích thích mê hoặc, thẳng đến khi nam nhân lại cao trào, Thanh Dương mới đem chất lỏng nóng cháy chôn vào chỗ sâu nhất trong cơ thể  y.
Khoái cảm mãnh liệt khiến cho nước mắt nam nhân đều tuôn ra, cái cảm giác tê ngứa xâm nhập đến cốt tủy, khiến cho ngay cả ngón chân nam nhân cũng căng thẳng!
“Thật xin lỗi……” Thanh Dương miễn cưỡng cúi đầu, chậm rãi tiến đến trước mắt nam nhân, đáy mắt hắn ủ rũ nồng đậm, nhiệt khí thở ra đều phả vào mặt nam nhân. Hắn nhìn chằm chằm nam nhân, đáy mắt u tĩnh kia có ánh sáng nhu hòa lướt qua: “Vừa rồi chỉ nói đùa với anh thôi, anh không cần để ở trong lòng.” Nói xong, hắn chậm rãi đỉnh đỉnh hạ thân nam nhân, đôi môi thần hình duyên dáng như có như không ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt.
Hắn không nên nói đùa với y, nếu đổi thành người khác, những người đó khẳng định sẽ ngồi ở trên người hắn tự mình động. Nhưng nam nhân không giống, rất không giống, y tình nguyện nhịn cũng không nguyện ý chủ động.
Thanh Dương mới đầu còn không quá chắc chắn, trải qua nhiều năm không gặp như vậy, liệu nam nhân có quên người từng là anh em, từng là thanh mai trúc mã là hắn hay không……
Vẻ mặt nam nhân dao động nhìn chăm chú vào Thanh Dương, đúng là.. y thiếu chút nữa quên trước kia Thanh Dương thích nhất là chọc y, lại luôn nói những lời ái muội làm cho người ta hiểu lầm. Vốn nam nhân cũng cho rằng mình có thể quên, đáng tiếc y thất bại, còn cùng Thanh Dương trên giường. Cho dù y vĩnh viễn không bao giờ nói ra bí mật trong lòng thì sớm hay muộn cũng sẽ bị Thanh Dương phát hiện, đến lúc đó Thanh Dương sẽ nhìn y như thế nào……
Sẽ bị khinh bỉ……
Sẽ bị phỉ nhổ……
Cho nên y vẫn là không cần hy vọng xa vời thì tốt hơn……
Lâm Mộ Thiên không nói gì, y nhẹ nhàng thở dốc, nhắm hai mắt mỏi mệt lại. Thanh Dương biết y đã rất mệt, liền từ trong thân y chậm rãi lui ra, xúc cảm nội vách tường bị ma sát làm cho nam nhân nhíu mày. Thanh Dương cũng không quấy rầy nam nhân nghỉ ngơi nữa, đắp chăn ngủ ở bên cạnh nam nhân. Hắn để đầu nam nhân gối lên cánh tay hắn, nam nhân chậm rãi nghiêng thân tựa đầu vào mặt Thanh Dương, y nhắm mắt lại ôm eo Thanh Dương……
Giường lớn hơi rung động, ngoài khoang thuyền sấm chớp rền vang nhưng tâm tình nam nhân cũng đã bình tĩnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.