Lâm Mộ Thiên khó xử ngồi ở trên giường, y khẩn trương muốn tìm quần áo của mình, lại không phát hiện quần áo mình đến tột cùng đã ở nơi nào. Thắt lưng y thật chua xót, vốn định xuống giường đi phòng tắm tìm xem, nhưng vừa cử động thì một cỗ chất lỏng màu trắng chậm rãi theo hậu huyệt y trào ra, từ bên trong đùi của nam nhân trượt xuống, nhỏ lên chăn đệm.
Y cơ hồ ngã ngồi về trên giường, có thể hiểu… tối qua có bao nhiêu nhiệt liệt, nam nhân cảm thấy hai gò má mình trở nên nóng bỏng. Y ý thức mơ hồ hồi nhớ lại hình ảnh “cơ khát” của mình tối qua, liền cảm thấy mất mặt _ sao y có thể đối với Thanh Dương làm ra chuyện xấu xa như vậy!
Đây là…
Phía sau Lâm Mộ Thiên truyền tới giọng nói lười biếng lại mang theo ủ rũ của Thanh Dương: “Anh tỉnh rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa?” Thanh Dương vẻ mặt rất đạm mạc, rất tự nhiên, không có chút xấu hổ, giống như tối qua cũng chưa phát sinh qua gì cả.
“Tôi……….” Lâm Mộ Thiên xấu hổ kéo chặt chăn, y không biết Thanh Dương tỉnh lại lúc nào, cũng không biết Thanh Dương đến tột cùng ở bên cạnh nhìn y bao lâu, y chính là khó coi cúi đầu, khẩn trương tỏ vẻ: “Tôi không phải cố ý, chuyện đêm qua, tôi cảm thấy thật có lỗi……..” ánh mắt nam nhân hồng hồng, bộ dáng sắp phát khóc.
Y không biết làm sao, y không biết hẳn nên dùng biểu tình như thế nào để đối mặt Thanh Dương, y không có cách nào cho rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-ngo-thuong-lang/1283630/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.