Nhưng, nếu hiện tại Thanh Dương thật sự đưa y về nhà, khẳng định sẽ gặp phải Thư Diệu, đến lúc đó mọi người đều rất khó xử. Trong quán bar ánh sáng thật nhu hòa, mái tóc đen của nam nhân mềm mại lại gọn gàng, trên khuôn mặt ôn nhuận của y lộ ra vẻ lo âu.
Thanh Dương tựa hồ nhìn ra nam nhân rất khó xử, ánh mắt lạnh nhạt của hắn dừng ở trên mặt nam nhân. Hắn nhẹ nhàng tựa vào tấm đệm trên ghế sô pha, thong thả mở miệng: “Nếu bây giờ anh chưa muốn trở về, tôi có thể ngồi với anh trong này, chúng ta cũng lâu rồi chưa nói chuyện phiếm.”
Giọng Thanh Dương đạm nhạt lộ ra chút lười biếng, hắn vừa nói vừa đem quải trượng đưa cho vệ sĩ phía sau, tự mình miễn cưỡng đỡ sô pha. Động tác của hắn không mạnh, tuy thong thả lại hết sức đáng chú ý.
“Đúng vậy.” lông mày lo âu của Lâm Mộ Thiên nháy mắt tiêu tán, thay bằng một nụ cười chân thành, “Từ lần trước ở trang viên của cậu tán gẫu một lần kia, tính ra, chúng ta cũng đã nhiều năm không cùng một chỗ…… Không cùng một chỗ nói chuyện phiếm.”
Quay đầu lại nhìn, chuyện cũ thật sự nghĩ lại mà kinh.
Đáy mắt u tĩnh của Thanh Dương dường như có dao động rất nhỏ, hai mắt hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt mỉm cười của nam nhân: “Anh hoài niệm lắm sao? Khi đó, anh luôn ‘dạy’ tôi, không nên quá phóng túng, nên tôi nghĩ……”,
“ Sao? ” Lâm Mộ Thiên bưng đồ uống, nghi hoặc nhìn về phía Thanh Dương muốn nói lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-ngo-thuong-lang/1283627/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.