Lâm Mộ Thiên bị Nhiên Nghị mang vào Thư gia, ba Thư Diệu phiền não ngồi ở thư phòng. Y đứng ở trước mặt ba Thư Diệu lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, Nhiên Nghị liền đứng ở bên cạnh y cùng ba Thư Diệu nói chuyện với nhau, y chột dạ lo lắng nên cái gì cũng nghe không lọt.
“Bác trai, chừng nào thì bác mới bằng lòng thả Thư Diệu ra, chuyện lần này cháu cảm thấy thật có lỗi.” trước giờ Nhiên Nghị chưa từng nói tạ tội với ai, lần này lại mở miệng thừa nhận khuyết điểm.
“Liên quan gì đến cậu, đều là do hắn!” Ba Thư giận dữ, ông vỗ bàn đứng lên, tiến tới trước mặt Lâm Mộ Thiên: “Mệt tôi trước kia còn tin tưởng anh như vậy, con tôi cùng anh một chỗ tôi cũng không ngăn cản. Không nghĩ tới anh lại ảnh hưởng đến nó sâu sắc như vậy, khiến cho nó quên mất cái gì nên làm, cái gì không nên làm!”
“Thật xin lỗi.”
“Xin lỗi thì có ích lợi gì, bây giờ sự việc đã thành ra như vậy rồi, chẳng lẽ chỉ bằng một câu xin lỗi của anh công ty tôi có thể tránh được vận mệnh không bị thu mua sao?”
“Cháu……”
“Vốn tôi còn đối với anh tâm tồn hảo cảm, tôi cảm thấy Thư Diệu và anh cùng một chỗ hẳn sẽ không tồi. Giờ xảy ra loại chuyện này, anh nói làm sao bây giờ, lần này anh hại chết con tôi rồi!” Ba Thư ở trước mặt y buồn bực đi tới đi lui, thậm chí tức giận đến mức muốn động thủ đánh y.
“Bác trai, xin bác bình tĩnh một chút.” Nhiên Nghị ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-ngo-thuong-lang/1283620/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.