“Chừng nào thì cậu mới bằng lòng thả tôi đi? Khi nào thì tôi mới có thể về nước? Cậu tính nhốt tôi tới khi nào?” rất nhiều vấn đề Lâm Mộ Thiên muốn biết, y khẩn trương từ trên giường ngồi dậy. Y không muốn ở trong này, cùng một chỗ với Nhiên Nghị khiến y cảm thấy thời thời khắc khắc đều sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa lần này y “ vô thanh vô tức” mất tích, khẳng định có người đang lo lắng cho y, hơn nữa đoàn phim bên kia sẽ phải đình công mấy tuần, hiện tại đạo diễn khẳng định bị áp lực khiến cho điên rồi.
Nhiên Nghị không kiên nhẫn theo dõi y: “Còn sớm.”
“Vậy rốt cuộc khi nào thì cậu mới thả tôi ra? Rốt cuộc cậu bắt tôi đến là muốn làm gì? Tôi đối với cậu…… Tôi đối với cậu cũng không có chỗ hữu dụng ……” Lâm Mộ Thiên kiên định truy hỏi, y muốn nhanh nhanh trở về, thật sự…… Y không muốn lưu lại, nơi này, làm cho y cảm thấy sợ hãi.
Ánh mắt Nhiên Nghị nhìn chằm chằm nam nhân vẻ mặt lo âu, phát hiện tóc nam nhân hơi rối, vừa tỉnh ngủ mọi người đều sẽ mặt đỏ sao? Hắn cư nhiên cảm thấy mặt nam nhân phiếm lên đỏ ửng nhàn nhạt, khối da thịt màu mật ong trước ngực kia bại lộ ở bên ngoài, dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng có vẻ hơi ái muội.
“Tác dụng của anh đối với tôi rất nhiều, tỷ như nói, anh có thể khiến Thanh Dương không giết tôi; tỷ như nói, anh có thể giúp tôi kiềm chế Vĩnh Trình; tỷ như nói, anh có thể giúp tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-ngo-thuong-lang/1283603/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.