“Anh vốn chính là như vậy, còn nói cái gì không muốn làm. Anh bị nhiều người áp qua như vậy, chẳng lẽ một chút cảm giác thẹn anh cũng không có sao?” Nhiên Nghị bắt lấy áo y, buồn bực ra lệnh cho y: “Anh mà còn lộn xộn, tôi liền để bọn họ nếm thử tư vị của anh trước!”
Ngoại trừ khiếp sợ cùng ghê tởm, y cũng không biết phải nói gì nữa, Nhiên Nghị thế nhưng muốn cho hai gã vệ sĩ làm cái việc kia với y……
Không muốn, không muốn, y không muốn!
Cho dù y bị đàn ông thượng qua, cũng sẽ không quan hệ bừa bãi như thế, y cũng sẽ không mở đùi ra đáp lại ai, muốn y làm việc như vậy…… Vậy y còn không bằng đi chết!
Nhiên Nghị nhận thấy được y có ý đồ muốn cắn lưỡi, lập tức bảo hai gã vệ sĩ đè y lại, một mình y giãy dụa thủy chung không địch lại hai người áp chế. Nhiên Nghị an vị ở bên cạnh y, cười nhạo nhìn chăm chú vào y.
“Tôi thấy chắc anh chờ không nổi nữa rồi, khách làng chơi ở đây hơn phân nửa đều là người da đen, đến lúc đó anh khóc anh kêu cũng vô dụng. Tưởng tượng một chút đi, anh _ một người đàn ông bị nhiều người chà đạp như vậy, xem anh hạ lưu cỡ nào!”
“……” Lâm Mộ Thiên cảm thấy mình sắp điên rồi, miệng người này sao có thể ngoan độc như vậy!
“Nếu đổi lại là người khác thì đã đi tự sát rồi, da mặt anh thật là dày, còn dám sống ở trên đời này, anh không biết là chính anh rất bẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-ngo-thuong-lang/1283589/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.