Nhiên Nghị còn muốn tiếp tục nói nhưng Thư Diệu lúc nãy đi nghe điện thoại xong đã quay lại.
Thư Diệu phát hiện sắc mặt nam nhân không tốt lắm, vươn tay sờ sờ trán y: “Mộ Thiên, anh làm sao vậy? Tôi mới đi nghe điện thoại thôi mà, sao đã không cao hứng rồi?” khi hắn nói vậy thì nhìn Nhiên Nghị vài lần.
“Tôi không sao.” Nam nhân lắc đầu.
Nhiên Nghị vẻ mặt vô hại nở nụ cười: “Đại thúc nói hắn đã đói bụng, chúng ta đi nhà ăn đi, miễn cho đại thúc chờ không kịp.” ngữ khí này ý vị thâm trường khiến nam nhân nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn.
Y cũng không để ý tới sự châm chọc của Nhiên Nghị, y biết, Nhiên Nghị luôn trào phúng y, luôn khinh thường y, còn thường thường cảnh cáo y cách xa Thư Diệu một chút. Dần dà, ngay cả nam nhân trì độn cũng cho rằng người Nhiên Nghị thích là Thư Diệu.
Mấy lần Lâm Mộ Thiên đưa ra ý muốn trở về, nhưng Thư Diệu luôn ôn nhu ôm y, không cho y rời đi, còn an ủi y đừng lo lắng. Thư Diệu tỏ ý buổi tối sẽ cùng y trở về, không còn cách nào khác, y đành đi làm “ bóng đèn ”.
Từ toilet đi ra, Lâm Mộ Thiên liền nhận được điện thoại Vĩnh Trình gọi tới, đối phương vừa mở miệng liền hỏi: “Có nhớ tôi hay không?” giọng nói dễ nghe từ đầu kia điện thoại truyền đến, cùng với tiếng cười khẽ như có như không.
“……” Lâm Mộ Thiên không nói, kinh ngạc đứng ở ngay trước đường đi.
Vĩnh Trình sâu sắc ‘ngửi’ thấy được gì đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-ngo-thuong-lang/1283553/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.