Nhiên Nghị đẩy Nam nhân vào phòng bệnh, Thư Diệu nguyên bản còn ngồi ở trên giường xem tin tức, nghe tiếng động liền nhìn qua đây. "Mộ Thiên, anh đã đến rồi!" Thư Diệu cao hứng nở nụ cười, anh vốn nghĩ Nhiên Nghị sẽ không mang Nam nhân đến, sau khi bị thương anh mới biết được Lâm Mộ Thiên đã bị Nhiên Nghị bắt đi, ngày hôm qua Nhiên Nghị đã đáp ứng đưa Nam nhân đến gặp mình, anh nghĩ đến khi đó Nhiên Nghị chỉ là tùy tiện nói, không nghĩ đến Nhiên Nghị thật sự thủ tín. "Cám ơn cậu đưa Mộ Thiên đến gặp tôi." Thư Diệu để Nam nhân ngồi vào bên giường, hướng Nhiên Nghị tỏ vẻ cảm ơn, "Cậu để Mộ Thiên ở chỗ tôi là được, yên tâm đi, Mộ Thiên sẽ không đi gặp Vĩnh Trình đâu, Vĩnh Trình cũng đừng mơ gặp anh ấy." Thư Diệu nghĩ muốn lưu Nam nhân lại bên người, anh tuyệt sẽ không để Nam nhân nhìn thấy Vĩnh Trình, Vĩnh Trình là địch nhân của bọn họ, hơn nữa chỉ có hứa hẹn như vậy, Nhiên Nghị mới có thể an tâm. Thư Diệu biết rõ Nhiên Nghị, Nhiên Nghị làm việc luôn cẩn thận, bất lưu hậu hoạn, đây cũng là việc mà anh lo lắng khi Nam nhân ở bên Nhiên Nghị, anh ấy chắc đã bị thương tổn. Nhiên Nghị đồng ý lưu Nam nhân lại, nhưng điều kiện là không cho phép Vĩnh Trình gặp Nam nhân, càng không cho phép Vĩnh Trình mang Nam nhân đi, hơn nữa Nhiên Nghị phân phó nhiều kẻ giám hộ, Nam nhân căn bản là không đi được. Thư Diệu biết Nam nhân sợ hãi lại lo lắng, anh luôn ôm lấy bả vai Nam nhân, ôn nhu hôn lên hai má, làm cho Nam nhân đừng lo lắng, đừng sợ, chờ chân anh bình phục, hết thảy sẽ yên bình. Nam nhân cũng luôn gật đầu, mỗi ngày đều cùng Thư Diệu trong vườn hoa điều trị vật lý, chân Thư Diệu rất nhanh bình phục, nhưng lại muốn được Nam nhân quan tâm, ở trước mặt Nam nhân anh luôn nói "chân đau". Mỗi lần Nam nhân hỏi Thư Diệu: "Ngày đó, các cậu.... Vĩnh Trình rốt cục thế nào?" Câu trả lời của Thư Diệu luôn giống nhau: "Hắn ta không sao, chỉ bị thương ở đầu, được chú của hắn mang đi rồi." "Vậy còn vợ tôi? Vợ tôi như thế nào? Thư Diệu cậu phải nói cho tôi biết, được không, tôi rất muốn biết hiện tại cô ấy thế nào..." Nam nhân kỳ thật thực sốt ruột, hắn không thể hỏi Nhiên Nghị, nhưng Thư Diệu thì có thể, hắn có thể hỏi Thư Diệu, hắn rất lâu rồi không về nhà, không biết trong nhà thế nào, tuy rằng Nhiên Nghị nói cho hắn biết chuyện của Tâm Nghi cùng Vĩnh Trình, nhưng Nam nhân cho rằng bản thân mình cũng không có tư cách trách cứ. "Cô ta à," Thư Diệu không muốn nói, luôn cố ý lảng tránh câu hỏi của Nam nhân, "Tôi cũng không rõ..." Nam nhân nghe câu trả lời của Thư Diệu thì trầm mặc, Thư Diệu cũng luôn nghĩ cách dỗ dành Nam nhân, lúc hưng trí còn hôn môi Nam nhân cầu hoan, Nam nhân cũng chưa bao giờ từ chối. Từ "từ chối" này, hiện giờ trong mắt Nam nhân cũng trở nên mỉa mai, hắn hai mươi bốn giờ bị canh giữ, không được tự do xuất nhập, trừ bỏ Thư Diệu ôn nhu với hắn, hắn còn có cái gì? Cự tuyệt? Nếu hữu dụng, Nam nhân cũng sẽ không gặp phải hành vi của Nhiên Nghị! Sau đó, Nam nhân đột nhiên còn gặp Lâm Việt.... Hôm nay, Lâm Việt xuất hiện ở bệnh viện, cậu cùng đến với Nhiên Nghị, Lâm Việt đáp ứng không động đến công ty của Thư Diệu, Nhiên Nghị đồng ý để Lâm Việt mang cái tên chướng mắt kia đi, y cũng muốn để Nam nhân ở lâu cùng Thư Diệu. Lâm Việt chạy vừa nhanh vừa vội, khẩn cấp muốn gặp Nam nhân, cậu một tuần nay không thấy Nam nhân, phái người đi tìm cũng không có tin tức, ngày hôm qua Nhiên Nghị đến tìm cậu, muốn cậu không động đến công ty của Thư Diệu, lấy này làm điều kiện để cậu mang gã ngu ngốc Lâm Mộ Thiên kia đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]