"Tôi cố ý ở nơi này chờ anh." Thư Diệu giống như nhìn thấu tâm tư nam nhân, vứt bỏ tàn thuốc trong tay, mời Lâm Mộ Thiên lên xe, "Mộ Thiên, tôi đã lâu không gặp anh, chúng ta đi uống một chén, thế nào?"
"Nhưng, vợ tôi...."
"Đợi đến lúc trở về sẽ mang bữa ăn khuya cho vợ anh, cũng không chậm trễ anh, hơn nữa chúng ta lâu như vậy không gặp, chẳng lẽ anh không muốn gặp tôi một chút sao?" Ngọn gió luồn qua mái tóc của Thư Diệu, đôi mắt sâu đen mờ nhạt dưới anh đén, chớp chớp quang mang nhu hòa, khiến cho người ta khó có thể cự tuyệt.
"Ừm." Nam nhân đành phải gật đầu.
Đôi đồng tử như ngọc thạch lưu li, sóng mũi lưu thẳng dị thường phát sáng của Thư Diệu, thực ôn nhu, thực mê người.
Hai người lên xe, chiếc xe cao cấp có rèm che của Thư Diệu cứ như vậy biến mất trong bóng đêm. Ngọn gió đêm mang theo cái oi nồng của mùa hà, trong không khí cứ như vậy nối tiếp nhau.
Lâm Mộ Thiên cả người không được tự nhiên ngồi trong phògn khách nhà Thư Diệu, hắn nguyên bản nghĩ Thư Diệu sẽ mang mình đi mấy nơi như quán bar hay gì đó, khôgn nghĩ đến la về nhà, nhưng lại là nơi ở cùng ba mẹ. Lâm Mộ Thiên nhớ rõ ba của Thư Diệu là một ông chủ tập đoàn tài chính trong ước, gia đình Thư Diệu có quyền thế địa vị, ngay cả người hầu trong nhà cũng nhiều đến mức khiến Lâm Mộ Thiên líu lưỡi.
"Thiếu gia, Nhiên thiếu gia có gọi đến, bảo cậu đi tiếp." Người hầu mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-ngo-thuong-lang/1283456/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.