Khi Hướng Nam tỉnh lại nhìn thấy Trình Nam thì có chút đờ đẫn.
Y đang nằm ngủ trên người Trình Nam, đè lên nửa người cậu.
Giây phút ấy, Hướng Nam chưa hoàn toàn tỉnh táo như đang nhớ lại cảnh ngày trước.
Y suýt chút nữa duỗi tay lay Trình Nam dậy, hỏi cậu hôm nay không phải đi học sao.
Nhóc Diệc Hòa xông vào làm Hướng Nam lập tức bừng tỉnh.
Hướng Nam từ những hồi ức xưa cũ quay trở về hiện thực.
Y bỗng nhận ra, nơi đây không phải ký túc xá trong trường học, cũng chẳng còn là sáng hôm nào y sốt cao tỉnh lại trong phòng Trình Nam nữa.
Giật mình tỉnh giấc, thời gian không thể trôi ngược trở về, tim Hướng Nam bỗng như thắt lại.
“Mẹ đâu?”
Nhóc Diệc Hoa hai mắt lấp lánh đến bên phía giường Trình Nam, giơ hai cánh tay nần nẫn ra đòi Hướng Nam bế.
Sau đó, nó nghe Hướng Nam hỏi liền dùng chất giọng trẻ con sang sảng đáp: “Mama nói… phải đi làm… kêu… kêu con gọi papa… gọi papa… xuống bếp nấu đồ ăn sáng.”
Trình Nam bị Diệc Hòa đánh thức.
Cậu cáu kỉnh kéo chăn chùm qua đầu, xoay người ôm lấy Hướng Nam.
Hướng Nam thấy nhóc Diệc Thuận cũng đang cầm một chiếc xe đồ chơi chạy lại, không muốn để hai đứa nhỏ chọc Trình Nam lên cơn liền nhấc tay cậu lên, trèo qua Trình Nam (phía y nằm dựa sát vào tường),bế Diệc Thuận, dắt tay Diệc Hòa, đóng cửa lại ra ngoài.
Từ đêm đó trở đi, Trình Nam không còn hỏi đòi tiền Hướng Nam nữa.
Không cướp đồ của mọi người, không châm chọc mỉa mai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-dung-hong-chay-dai-thuc-biet-tuong-dao/1284318/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.