“Cho cậu làm càn!”
“Tôi cho cậu làm càn!”
“Tôi cho cậu làm càn!”
Hướng Nam xuống tay rất hung tợn.
Đòn trước còn dữ hơn đòn sau.
Y vừa đánh vừa mắng. Trình Nam bị đánh đến da thịt đầy vết tím đỏ, không cướp được chổi lông gà, ngược lại còn bị “vụt” mấy phát liên tục. Cậu đau đớn nghiến răng chạy trốn, nhảy lên sofa, gào ầm ĩ: “Anh điên rồi!”
“Điên rồi thì làm sao? Tôi điên rồi đấy, làm sao!”
Tiếng Hướng Nam còn to hơn cậu, mặc kệ tất cả, đuổi theo cậu vừa đánh vừa mắng.
“Gào lên thì tôi sợ cậu à? Trốn thì tôi sợ cậu à? Cậu biết đầu thai thì giỏi lắm à? Cậu không được như ý thì làm sao? Không chịu nhận thua thì cậu hơn người lắm à? Ghi hận lung tung thì cậu hơn người lắm à?”
“Gắt gỏng nhất là cậu! Ngang ngươc nhất là cậu! Không nghe lý lẽ nhất là cậu! “Vô tội” nhất cùng thành là cậu! Tôi năm đó kêu cậu mắng chửi tôi sao? Hả? Tôi năm đó cầu xin cậu đánh tôi sao? Hả? Tôi gặp kẻ trộm bị đạp thắt lưng đến đau, cậu liền kêu là ‘lao động’ quá độ! ‘Lao động’ quá độ! Cậu hại tôi phải nhập viện, tôi còn chưa tính sổ với cậu! Bây giờ cậu còn hất cả bát nước bẩn lên người tôi!! Hả? Cậu lớn đến từng này rồi, không phân biệt được đúng sai, không biết tôn trọng người khác, không chịu tự kiểm điểm mình lại còn oán trời trách đất!! Còn không bằng đứa nhóc ba tuổi, cậu dựa vào cái gì trách người khác! Cậu dựa vào cái gì mà chửi người khác đê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-dung-hong-chay-dai-thuc-biet-tuong-dao/1284315/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.