“Hướng Nam! Hướng Nsm?”
Giọng Sảnh Dực rất nhỏ nhưng đầy hoảng hốt.
Cô vỗ vỗ tay Hướng Nam định đánh thức y dậy. Thế nhưng nào ngờ, Hướng Nam không có phản ứng gì, ngược lại Cao Hách hơi nhíu mày, vì sự “quấy rầy” của cô mà mơ mơ màng màng hơi nghểnh cổ lên.
Sảnh Dực thấy Cao Hách tỉnh lại thì lập tức hoảng hốt.
Cô vội kéo chăn trùm lấy mình đầy đề phòng, cuống cuồng ra sức vỗ Hướng Nam.
Cao Hách hơi đờ đẫn, nhìn thấy Sảnh Dực thì căn bản không nhớ ra cô là thần thánh phương nào.
Sau đấy hắn nhận ra người mình ôm trong lòng là Hướng Nam, hàng lông mi dài như phiến quạt liền đứng yên. Hắn tựa cằm lên vai Hướng Nam, sờ tay y, cũng bắt đầu lay lay y.
Hướng Nam bị bọn họ đánh thức.
Thứ đầu tiên y thấy khi mở mắt ra là Sảnh Dực ôm chăn đề phòng nhìn mình thì hơi ngớ người.
“Em sao vậy?”
“Kia là ai?”
Hướng Nam nhìn Cao Hách đang dán chặt phía sau lưng mình, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, cuối cùng liền đáp: “Cao Hách.”
“Cao Hách?”
Sảnh Dực lẩm bẩm, đột nhiên cảm thấy bộ dạng cùng tên người trước mặt hình như đã thấy qua, nghe qua ở đâu rồi.
“Cậu ta…” Sảnh Dực không nhớ được ra.
Cô thấy mình thật sự đã từng nhìn thấy người này ở đâu rồi nhưng lại không sao nhớ được.
Hướng Nam kiểm tra thời gian, nói với cô: “Sắp mười giờ rồi. Em dậy trước rửa mặt chải đầu đi, chúng ta phải về rồi.”
“À?” Sảnh Dực nhìn đồng hồ, vội gật đầu, đứng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-dung-hong-chay-dai-thuc-biet-tuong-dao/1284308/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.