Ông Đồ vào phòng, cô em kia bị đẩy ra, Hướng Nam cũng bị Thiếu Kiệt bảo bối kéo vào phòng.
Hướng Nam bị đẩy ngã xuống sofa, Thiếu Kiệt bảo bối bám lấy y, mày nhíu chặt, nhìn từ trên cao xuống, dường như có chút tức giận nhưng nhìn lại lại thấy không giống.
Hướng Nam muốn ngồi lên nhưng lại bị Thiếu Kiệt ấn xuống.
Y không rõ cậu đang nghĩ gì, hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Thiếu Kiệt mở miệng muốn ồn ào lớn tiếng, nhưng lại giống như lần trước say rượu ở ký túc trong trường, lúc tỉnh lại nhìn thấy Hướng Nam đã mất tích bấy lâu, trong đầu đầy ắp lời muốn nói nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Hướng Nam biết cậu đang nôn nóng.
Tính cách Thiếu Kiệt chính là như vậy, càng cuống càng không thể nói thành lời.
Cuối cùng, cậu ôm chặt lấy Hướng Nam, bảo: “Tôi thà muốn đại thúc chứ không muốn cô ta!”
Thiếu Kiệt nói một câu không đầu không đuôi, Hướng Nam nghe không hiểu.
Ông Đồ đầu “bị thương”, ôm gối ôm nửa nằm ở sofa bên cạnh xoa đầu, vô vị nói: “Cậu ấy đang khen ngợi cậu…”
Hướng Nam nghe vậy thì nhíu mày, chớp chớp mắt nhìn về phía ông Đồ: “Sao bác nghe ra được?”
“Thực ra…” Ông Đồ nghĩ muốn tới giải thích một đống dài dòng giúp Thiếu Kiệt, thế nhưng sau khi nhận được ánh mặt chết người của cậu, ông liền chọn “giả chết”, hơi quay người đi, nhỏ giọng: “Tôi cũng không nghe ra…”
Thiếu Kiệt bảo bối cắn môi Hướng Nam.
Gặm cắn một lúc, Thiếu Kiệt bảo bối thấy Hướng Nam hoàn toàn không kháng cự, kề bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-dung-hong-chay-dai-thuc-biet-tuong-dao/1284300/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.