“Anh nghĩ tôi không dám?”
Mắt Mạc Dương híp lại.
“Kẻ làm phiền cuộc sống của người khác đều đáng chết!”
“Tính chiếm hữu thực mạnh mẽ…” Cao Hạo cười: “Đáng tiếc cuộc sống của anh ta không thể chỉ có mình cậu.”
“Cuộc sống của anh ấy chỉ có thể có mình tôi!”
Nụ cười thân thiện của Cao Hạo trong mắt Mạc Dương thực vô cùng nhức nhối, gã rất chắc chắn nói: “Tôi yêu anh ấy. Tôi sẽ khiến điều đó trở thành sự thực.”
“Hai người đang nói gì vậy?”
Hướng Nam từ trong bước ra. Tay phải y cầm một hộp bánh, lòng bàn tay trái đặt một tờ giấy sạch sẽ, phía trên để một chiếc bánh đã cắt làm đôi.
Mạc Dương nghe thấy giọng y, bàn tay nắm lấy tay vịn xe lăn lập tức thả ra.
Gã đứng thẳng dậy, người từ từ lùi ra.
Gã liếc Cao Hạo, ý bảo Cao Hạo ăn nói cẩn thận.
Cao Hạo cười nói với Hướng Nam: “Không có gì, bọn tôi đang nói chút chút bí mật ấy mà.”
Sắc mặt Mạc Dương khẽ đổi.
“Bí mật?” Ánh mắt Hướng Nam lập tức đảo về phía Mạc Dương.
Hướng Nam cảm thấy kỳ quái. Hai người chẳng thân thiết này có bí mật gì có thể nói với nhau.
“Là chút chuyện con trai chỉ có thể nói cho người không phải người thân biết.”
Trong lời của Cao Hạo mang theo chút đùa cợt, Hướng Nam nghĩ rồi cũng cười theo, không tiếp tục hỏi.
Y đưa chiếc bánh trên tay trái đến trước mặt Cao Hạo: “Đến, nếm thử.”
Cao Hạo cầm lấy một nửa cắn một miếng, nhai nuốt từ tốn. Hướng Nam chờ đợi, trong lòng sốt ruột, hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-dung-hong-chay-dai-thuc-biet-tuong-dao/1284228/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.