Đại thúc cắn xuống đầu lưỡi đang quấn quít trong miệng mình, Thường Triết phát hiện ra ý đồ của đại thúc, kịp thời rút lại.
Y cũng không giận dữ, hôn lên cằm đại thúc hỏi: “Đại thúc không muốn sao?”
Đại thúc từ trước đến này đều chưa từng muốn.
Y lắc đầu.
“Vậy cũng được.”
Thường Triết cư nhiên rất thỏa hiệp mà rút ra khỏi người đại thúc.
Y để đại thúc tựa lên người mình, kéo tay đại thúc: “Vậy đại thúc đến làm giúp tôi đi.”
Chạm phải thứ lửa nóng kinh người kia, tay đại thúc nhanh chóng co lại.
Y xấu hổ quay đầu, nhỏ giọng nói: “Cậu tự mình giải quyết không được…”
Chữ ‘sao’ còn chưa thốt ra, Thường Triết dứt khoát đáp: “Không được.”
“Tôi là vì đại thúc nên mới trở thành như vậy, anh phải chịu trách nhiệm đến cùng.” Thường Triết hôn lên môi đại thúc: “Hoặc là anh dùng tay giúp tôi, hoặc là…”
Bàn tay vuốt mông đại thúc của Thường Triết bị đại thúc đẩy ra.
“Tôi dùng tay…” Đại thúc thực sự rất mệt, không muốn tiếp tục bị Thường Triết giày vò nữa.
Y sợ hãi chạm vào nơi lửa nóng của Thường Triết.
Y không dám nhìn Thường Triết, hạ tầm mắt đưa lòng bàn tay cẩn thận ôm lấy nó.
Lúc Thường Triết vừa được y chạm vào, cơ thể khẽ run lên.
Tay y cẩn thận chuyển động, động tác vô cùng trúc trắc. Dần dần, y trở nên có chút khó xử.
“Sao cậu không bắn…”
Đại thúc nhỏ giọng hỏi, đôi mắt ngập nước nhìn Thường Triết. Thường Triết khẽ nhếch khóe môi, nói: “Anh rất sốt ruột sao?”
Đại thúc thẳng thắn gật đầu, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-dung-hong-chay-dai-thuc-biet-tuong-dao/1284223/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.