Lúc Hướng Nam đi tới cổng liền bị người gọi lại.
Y vừa nghe thấy giọng lập tức tìm kiếm, nhìn thấy mẹ mình vừa từ trong bệnh viện đi ra.
“Mẹ.”
“A Nam a, mẹ gọi con từ mấy ngày trước rồi, sao giờ con mới tới a.”
Hướng Nam miễn cưỡng mỉm cười, không biết trả lời bà thế nào.
Nói không có lương tâm, kỳ thực trước đó không lâu y mới lén lút ở bên ngoài phòng bệnh nhìn, thế nhưng nói có lương tâm, hôm nay y đặt chân tới đây không phải vì cha mình.
“Đây là…”
Bà cụ chú ý tới Trình Nam ở bên cạnh Hướng Nam.
Bà đánh giá cậu nhóc trước mắt, bộ dạng xuất chúng lại rất có khí thể, bà khẽ nhíu mày.
Trình Nam nhếch môi cười, nói: “À, cháu là…”
“Bạn của chủ của con.”
Hướng Nam cắt ngang lời Trình Nam, y nói: “Lúc trước con không phải nói với mẹ là con còn kiêm chức làm bảo mẫu sao? Cậu ta hôm nay đến đón chủ của con ra viện.”
Việc Hướng Nam không dám trèo cao làm Trình Nam hờn giận nhướn mày.
“Hóa ra là vậy.”
Thảo nào, bà đã bảo A Nam nhà bà từ lúc nào lại ở cùng một người nổi trội thế này.
Bà cụ đau lòng xoa mặt Hướng Nam: “Khoảng thời gian này con làm sao vậy? Sắc mặt tái nhợt thế này, người còn gầy nữa. Có phải chịu rất nhiều khổ cực không a?”
“Con không sao.” Hương Nam lắc đầu an ủi bà: “Nơi con làm đãi ngộ vẫn rất tốt, mẹ không phải lo lắng cho con.”
“Được rồi, nói đến công việc, ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây, nhà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-dung-hong-chay-dai-thuc-biet-tuong-dao/1284215/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.