*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lúc An Ninh đẩy cửa đi vào, hai người đang ôm nhau, Thẩm Trác Hi nằm trên người An Dật nóng bỏng nhìn hắn chuẩn bị hôn xuống. Nhìn thấy tình cảnh này, An Ninh hai mắt bốc hỏa phóng tới, một quyền đánh qua. Cũng may lúc An Ninh mở cửa, An Dật dường như phát giác rồi. Thẩm Trác Hi chỉ cảm thấy một trận đằng vân giá vũ (gió thổi mây bay),mình đã bị đẩy ra ngoài. Lòng bàn tay đưa từ trong ra ngoài đặt lên cánh tay An Ninh, Thái Cực Băng Kính hướng lên trên và hướng ra ngoài dùng lực vừa nắm vừa đẩy thuận theo động tác, hóa giải nắm đấm mạnh mẽ của An Ninh, thuận đà lại tiếp tục mượn lực để phát lực, ép ngực, nâng vai, rồi dùng lực ở eo để ra chiêu đè xuống rồi đẩy về phía trước, đổi chỗ giữ chặt lấy An Ninh, đảo một vòng lúc nhoài ra sẽ mất thăng bằng thì xoay tay lại giữ chặt để lấy lại thăng bằng. Đến lúc Thẩm Trác Hi phản ứng lại, An Dật đã bắt được An Ninh, lại buông hắn ra, bị An Ninh một phen ôm lấy, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Trác Hi, “Ông muốn chết hả, cư nhiên ức hiếp Tiểu An tử ngay trong nhà tôi”. An Dật cười kéo áo An Ninh, giải thích: “Anh hiểu lầm rồi, không phải như anh nghĩ đâu”. “Hiểu lầm cái gì! Anh tận mắt thấy, còn giả được sao”. Tức giận nhìn An Dật ở trong lòng mình bị chiếm tiện nghi còn giải thích thay y, quay đầu lại rống với Thẩm Trác Hi, “Ông cách Tiểu An tử xa một chút cho tôi, bớt nơi nơi thú tính đại phát đi”. An Dật cười khổ nhìn hai người họ vừa huyên náo thành một đoàn trên giường, quần áo lôi kéo lộn xộn, hiểu lầm này cũng quá rồi, hắn có nên làm sáng tỏ với An Ninh vị trí của hắn là ở trên hay không đây, nhưng như vậy Thẩm Trác Hi da mặt mỏng đến đáng thương sẽ không biết để ở đâu. Thẩm Trác Hi còn đang khiếp sợ An Dật thật sự biết võ công, bị An Ninh quát mắng một trận, đầu óc có chút không quay lại được, ngơ ngác không lên tiếng, An Ninh cho là y ngầm thừa nhận rồi. “Có phải là mẹ gọi chúng ta ăn cơm?” Từ trong lòng An Ninh đứng lên, nhìn thấy Thẩm Trác Hi quần áo mất trật tự, lộ ra một chút da thịt, đi qua, giúp y chỉnh chỉnh lại. Thẩm Trác Hi cũng tự nhiên vươn tay giúp hắn sửa sang lại quần áo vừa rồi cười đùa làm lộn xộn. An Ninh thấy vậy liền tách bọn họ ra, hai người kia lại cùng một chỗ như không có người khác, tức giận đến muốn mắng người. “Có ăn cơm hay không hả, mẹ đang gọi dưới lầu kìa”. Ba người đi xuống lầu, An Dật liền chui vào bếp giúp mẹ, để lại Thẩm Trác Hi và An Ninh trước bàn ăn. Thẩm Trác Hi chịu không nổi điệu bộ An Ninh muốn dùng ánh mắt giết chết y, nói câu “Tôi đi phụ” cũng chạy theo vào nhà bếp. Bà An thấy, luôn mồm đuổi y ra ngoài, “Đi ra ngoài ngồi chờ dọn cơm, sao có thể để khách phụ chứ”. “Không sao, ở nhà con cũng thường xuyên làm mà”. “Được rồi, mẹ, để anh ấy ở đây đi, con ra coi thử ba về chưa”. Cười tủm tỉm vỗ vỗ Thẩm Trác Hi rồi đi ra ngoài. Để lại Thẩm Trác Hi giương mắt nhìn, hắn không phải vậy chứ, chỉ còn lại y và bà An hai người. Vừa rồi có An Dật, Thẩm Trác Hi còn không khẩn trương lắm, nhất thời lại bất an vô thố. “Con với Tiểu Dật thân lắm hả? Lần đầu tiên nó dẫn bạn về nhà đấy”. Bà An đảo thức ăn cười hỏi. “Vâng. Cái này phải xắt sao?” Thẩm Trác Hi thật sự khẩn trương không thôi, đành phải làm chút chuyện sở trường của mình để thả lỏng thần kinh căng thẳng. “A, phải xắt, xắt sợi, vậy phiền con rồi”. Bà An không lay chuyển được Thẩm Trác Hi, đành để y lại giúp. “Được”. Thẩm Trác Hi cầm dao đem giao bạch (1) tỉ mỉ xắt sợi. “Xắt thật đẹp, nào như thằng nhóc Tiểu Dật, hoàn toàn không có thiên phú nấu nướng, chỉ có thể dọn bàn, rửa chén”. Bà An mới rồi còn lo Thẩm Trác Hi không biết xắt thức ăn, thấy sợi giao bạch kích thước đều đặn, có hơi bất ngờ khen ngợi. “Cậu ấy những mặt khác rất xuất sắc, đàn ông không biết nấu ăn cũng chẳng hề gì”. Nói tới An Dật, cho dù là bà An cũng không được nói hắn không tốt. “Vậy đậu hủ bên kia cũng phiền con rồi”. Chỉ đậu hủ non trong đĩa thủy tinh bên dưới. “Phải xắt mảnh sao?” Thẩm Trác Hi bưng tới đặt lên thớt hỏi. “Da, con thật sự rất biết nấu ăn nha, vậy không bằng món đậu hủ này con làm thử đi”. Mẹ An Dật thấy Thẩm Trác Hi hoàn toàn chẳng phải chân tay luống cuống, nở nụ cười, cũng không quan tâm bảo khách làm việc, thật sự là một đứa nhỏ tốt a, chỉ biết Tiểu Dật dẫn bạn về nhà sẽ không tệ chút nào. “Được ạ”. Thẩm Trác Hi về khoản nấu nướng không thể không nói thật sự cực có thiên phú, một món ăn làm qua ba lần đã có thể ngang cơ bếp trưởng. Nhìn thấy bên cạnh có bánh tráng dùng để gói chả giň tết, suy nghĩ một chút, nói: “Cái nŕy důng được không?” “Đồ ở đây con cứ tùy tiện dùng đi”. “Dạ”. Đem bánh tráng xắt thành sợi dài, dùng bánh tráng lần lượt buộc lấy đậu hủ đã xắt, thả vào chảo chiên đến khi hai mặt vàng óng ánh giòn tan thì lấy ra, lại bỏ hành gừng tỏi vào xào thơm, thêm nấm mèo, hoa thiên lý vào xào, đổ ít nước, bột bắp, đường trắng, muối, đảo đều, đổ vào nồi, thêm dầu mè, xào xong rưới đều lên đậu hủ đặt trong đĩa. Một đĩa đậu hủ ngoài giòn trong mềm, màu sắc vàng óng ánh, thơm ngon tuyệt vời lập tức ngay trong tay Thẩm Trác Hi làm ra. “Thật là lợi hại a”. Bà An ở một bên thấy vậy liên tục khen ngợi, cầm đũa len lén gắp một miếng đưa vào miệng, đậu hủ vừa chiên rưới nước sốt rất nóng, vừa há miệng quạt tay, vừa khẩn cấp nuốt xuống, “Ngon quá, con không phải là đầu bếp đấy chứ?” “Coi chừng nóng”. Rót nước đưa tới tay bà An, thật không ngờ còn có người mẹ đáng yêu như vậy, chẳng trách tính tình An Dật ôn nhu đến thế, nghe thấy mẹ An Dật hỏi, cười lắc đầu, “Không phải”. “Vậy mà biết nấu ăn ngon thế, thật hiếm có a”. “Bởi vì nấu cho người mình thích, nhìn thấy người ấy thích, sẽ cảm thấy rất thỏa mãn, cho nên mới dụng tâm đi học nấu ăn”. “Người được con thích nhất định rất hạnh phúc nhỉ”. Bà An theo thói quen sờ đầu Thẩm Trác Hi. Thẩm Trác Hi đột nhiên ý thức được mình nói với mẹ An Dật cái gì, vội vàng ngượng ngùng cúi đầu. “Ai, sao con không phải con dì chứ”. Lời vừa nói ra, Thẩm Trác Hi càng đỏ mặt, y rất muốn làm con của bà a, chỉ sợ đến lúc đó bà An không đồng ý, đỏ mặt bưng thức ăn chạy trối chết, “Con bưng ra trước”. Nhìn Thẩm Trác Hi dáng vẻ thẹn thùng, bà An cười tiếp tục làm thức ăn, lẩm bẩm nói: “Sao lại thẹn thùng rồi, thật sự là đứa nhỏ đáng yêu mà, sao mình không có đứa con đáng yêu như vậy chứ, so ra, Tiểu Dật và Tiểu Ninh thật sự là rất không đáng yêu rồi a”. An Dật vừa ra ngoài cửa xem ba đã về chưa, đi ngang qua nhà bếp, đúng lúc chạm mặt Thẩm Trác Hi cùng chạy ra khỏi bếp, nhìn trên mặt y che kín mây đỏ, vươn tay ngăn lại, đón lấy cái đĩa trong tay y, kéo y, cười nói: “Thế nào? Mẹ em chọc anh rồi, mặt đỏ thành như vậy?” “Em nói bậy bạ gì đó!” Thẩm Trác Hi thiếu chút nữa chạm trán nảy lửa với An Dật, bị An Dật chọc ghẹo trên mặt mây đỏ càng đậm. Không để ý tới người sắp thẹn quá hoá giận, giơ giơ đĩa, “Anh làm hả? Em nếm thử nha”. Trực tiếp dùng tay cầm một miếng bỏ vào miệng, “Oa, làm ngon thật, so với mẹ em còn ngon hơn nhiều”. Thấy An Dật cư nhiên lấy tay bốc, chỉ sợ hắn bị phỏng, “Coi chừng phỏng tay”. “Này này, ba về chưa hả? Anh sắp chết đói rồi”. An Ninh xoa bụng đi tới, thấy bọn họ cư nhiên ăn vụng đồ ăn, “Oa, hư quá nha, ăn mảnh sau lưng anh hả”. Lanh tay lẹ mắt trước khi An Dật đem đĩa bảo vệ đã vơ được một miếng bỏ vào miệng.”Oa, nóng nóng, chà, ngon quá!” Một miếng nuốt xuống, lại vơ một miếng ăn, “Tay nghề của mẹ khi nào tiến xa vậy a, biết vậy ngày nào anh cũng về nhà ăn cơm rồi, tự nhiên tiện nghi cho ba”. “Không phải mẹ làm, là Trác Hi làm”. An Dật một câu nói thiếu chút nữa làm An Ninh mắc nghẹn, vội vỗ vỗ lưng cho hắn. “Thật nhìn không ra a”. Đột nhiên cảm giác được Thẩm Trác Hi thuận mắt thêm chút, cũng không nhìn mặt thấy ghét đến vậy. Thẩm Trác Hi khóc không ra nước mắt nhìn đậu hủ non chiên giòn còn chưa đặt lên bàn ăn đã sắp vơi đi một nửa, nghĩ có phải nên đi làm một tô nữa không, An Dật thấy y vẻ mặt đau khổ, gắp một miếng đưa vào miệng y, “Nào, tự nếm thử xem”. Thẩm Trác Hi tê dại mà di chuyển miệng ăn vào, mùi vị quả thật không tệ, dứt khoát cũng ăn sạch không để lại dấu vết đi, vẫn tốt hơn là cầm đĩa thức ăn rõ ràng bị ăn vụng nhiều như vậy lên bàn, còn đỡ phải làm lại. Hiển nhiên An Ninh thuộc dạng ăn vụng lão luyện, đem cái đĩa còn lại mấy miếng đậu hủ chiên giòn dùng đũa đẩy ra hai bên, xếp từng miếng lên nhau, thoạt nhìn cư nhiên cũng có dáng vẻ như hai phần ba vừa rồi, Thẩm Trác Hi giật giật khoé miệng nhìn An Ninh làm đến lưu loát, bất quá lập tức cười rộ lên, cảm giác như vậy thật tuyệt, không giống nhà y, cứng ngắc nghiêm túc muốn chết, ăn cơm không phải hoà thuận vui vẻ ấm áp như nhà An Dật vậy đâu, ngược lại như lên pháp đình chịu thẩm, trên bàn cơm không cho phép nói, ăn cái gì không cho phép phát ra âm thanh, lẳng lặng mà ăn phần của mình, âm trầm đáng sợ, từ sau khi cha y tự sát, bầu không khí càng thêm trầm trọng, cho nên y cũng không thích về nhà ăn cơm, lần nào cũng rất áp lực, ăn cơm đáng lẽ phải là chuyện hạnh phúc a. Nghe thấy thanh âm bên ngoài, “Ba về rồi, em đi mở cửa, không được ăn vụng nữa”. An Dật đi ra ngoài, còn không quên cảnh cáo An Ninh, An Ninh vừa gật đầu vừa gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng. Thẩm Trác Hi đành nhắm mắt làm ngơ, lại chạy vào bếp giúp, kỳ thật là y sợ nhìn thấy ba An Dật a, quân nhân luôn rất nghiêm túc, vẫn là mẹ An Dật hòa ái hơn. Bà An thấy Thẩm Trác Hi lại đi vô giúp, cười đến toe tóe, liên tục khen y là đứa nhỏ ngoan. Ở nhà bếp rề rà đến khi thật sự không còn việc gì làm, mới chậm rề rề tới phòng ăn, thật xa đã nhìn thấy trên bàn có thêm mấy người, ngô, quả nhiên giống như trong tưởng tượng a, sợ rằng người ngồi trên chủ vị đang giáo huấn An Ninh đến nỗi cúi đầu không dám cãi lại chính là ba của An Dật rồi, về phần mấy người tuổi trẻ bên cạnh thì không biết là ai. An Dật thì cười ngồi kế An Ninh, không để ý tới ánh mắt cầu cứu của hắn, nhìn thấy Thẩm Trác Hi đi tới, vẫy tay với y, thoáng cái làm ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Thẩm Trác Hi. “Vị này là?” Ông An nghi hoặc hỏi, biểu tình trên mặt cũng không nghiêm túc như vậy, hoà hoãn xuống, còn lộ ra một vẻ mặt tươi cười với y, nhưng như thế này vẫn làm Thẩm Trác Hi sợ đến tim gan run rẩy, ô ô, thật đáng sợ a. “Bạn con, Thẩm Trác Hi, không về nhà ăn tết, nên theo con về đây ăn tết”. An Dật cười bảo Thẩm Trác Hi ngồi bên cạnh hắn, lại chỉ chỉ ông An, “Đây là ba em, người kia là Văn Dư Bạch, Chư Giải Thành, đều là nhân viên cảnh vệ của ba em”. Hai người tuổi trẻ bên cạnh cũng hướng Thẩm Trác Hi gật đầu. Thẩm Trác Hi càng thêm sợ tới mức run cầm cập, y dù ngu ngốc cũng biết, có thể bố trí cảnh vệ, trong quân đội thì từ cấp trung (2) trở lên, cán bộ địa phương thì cấp Tỉnh là thấp nhất. “Sao lại để khách làm việc, hai đứa bây lại ngồi?” Ông An cau mày. “Được rồi, ông đừng có vừa về đến nhà là mắng con mình, cũng không phải di truyền của ông à, hai đứa nó có thể làm gì trong bếp, không loạn thêm là may rồi, vẫn là ngoan ngoãn ngồi đi”. Bà An đúng lúc bưng tô canh cuối cùng đi ra, đã nghe thấy ông chồng đang mắng con mình, tức giận nói. An Ninh cười trộm, ông An không lên tiếng chống đỡ, phất tay, “Ăn cơm”. ♣♣♣♣♣♣♣ Chú thích: (1) Giao bạch (茭白): củ non của cây niễng dùng làm thức ăn.
(2) Trung (正):có thể là trung tá, ðại tá, hay thiếu tướng, trung tướng hay ðại tướng. Ðây chắc là trung tá, ðại tá, hoặc thiếu tướng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]