An Dật nhờ người bên cạnh, kẻ đang luống cuống tưởng mình đụng chết người, gọi xe cấp cứu, còn mình thì để Thẩm Trác Hi nằm trên mặt đất, An Dật kiểm tra đại khái thân thể y, ngoại trừ trên đầu có vết trầy xước, xương tay có chút gãy, cũng không có gì đáng ngại, nhưng thấy Thẩm Trác Hi lại có vẻ rất khó chịu, bộ dáng hôn mê co quắp lại, An Dật hoài nghi chăng lẽ túi khí mở ra đập vào người gây nội thương, cũng không dám loạn động vào y, vừa chờ xe cứu thương đến vừa trấn an anh chủ xe kia là anh ta không hại chết người. Kỳ thật nhìn qua là biết, xe anh ta hoàn toàn không đụng trúng xe Thẩm Trác Hi, phỏng chừng tốc độ xe hai người lúc ngoặt cũng khá chậm, anh ta cũng kịp thời phanh lại, Thẩm Trác Hi theo bản năng đổi hướng đụng vào cột đèn bên đường. Đến lúc xe cứu thương tới, cảnh sát cũng tới, An Dật theo lên xe cứu thương, để lại vị chủ xe cùng cảnh sát xử lý hiện trường tai nạn lấy chứng cứ, mặc dù không có chuyện gì, bất quá chắc cũng có phiền toái. Ở trên xe nhìn bác sĩ xử lý cấp cứu, Thẩm Trác Hi vẫn co quắt người, ôm bụng, không có dấu hiệu tỉnh lại, An Dật bất giác vươn tay xoa lên mi tâm nhíu lại của y, Thẩm Trác Hi giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nắm lấy tay hắn. Mãi đến khi Thẩm Trác Hi được đẩy vào phòng cấp cứu, tay hai người mới tách ra, An Dật bị giữ lại bên ngoài. Bất đắc dĩ sờ sờ mũi, hình như hắn cũng không biết Thẩm Trác Hi có người nhà hay bằng hữu nào không, cũng không cách nào báo tin, hắn chỉ có thể ở lại chiếu cố Thẩm Trác Hi. Không lâu sau bác sĩ đi ra, nói hắn không cần lo lắng, chỉ là bị thương ngoài da, trùng hợp loét dạ dày phát tác mới dẫn đến hôn mê, cũng bảo An Dật đi làm thủ tục nhập viện. Sau khi An Dật làm xong thủ tục, gọi điện cho một người bạn bác sĩ nhờ cậu ta chiếu cố, ngồi bên giường bệnh của Thẩm Trác Hi, An Dật mới đột nhiên phát giác một vấn đề, bệnh loét dạ dày của Thẩm Trác Hi không phải đã sớm phát tác đấy chứ, người này không phải vẫn chịu đựng không nói đấy chứ? Bởi vì bản thân mình cũng có bệnh dạ dày, cho nên biết loét dạ dày đại khái sẽ phát tác sau lúc ăn cơm một hai tiếng, sau khi bọn họ ăn cơm tối, ra phòng khách trò chuyện khoảng hai tiếng, giờ nghĩ lại, tiếp đó hình như Thẩm Trác Hi không hề nói chuyện, một mực nghe hắn nói, hắn còn tưởng Thẩm Trác Hi bỗng nhiên lại bắt đầu thẹn thùng. Không phải là lúc đó đã phát tác đấy chứ? Loại đau đớn bỏng rát này, vì sao y phải chịu đựng? An Dật đau đầu xoa huyệt thái dương, thật chưa từng thấy người đàn ông nào có thể ẩn nhẫn như vậy a, tội tình gì chứ, làm cái gì ngược đãi chính mình như vậy. An Dật còn đang rối rắm người này sao có thể bạc đãi bản thân mình như thế, nghe thấy người trên giường khẽ gọi mình, vừa rồi uống thuốc giảm đau, thấy vẻ mặt Thẩm Trác Hi không khó chịu lắm, bất quá khắp trán đều là mồ hôi lạnh. “Còn khó chịu sao?” Muốn mở miệng nói, bị An Dật ngăn lại, chỉ có thể lắc lắc đầu. “Vừa rồi anh đụng vào cột đèn, còn nhớ không?” Suy nghĩ một lát rồi gật đầu. “Hơi trầy xước một chút, không sao”. Tiếp theo An Dật đổi ngữ khí, “Bất quá bệnh dạ dày của anh phát tác, có thể phải nhập viện”. An Dật sẽ không đi truy hỏi y tại sao phải ẩn nhẫn không nói chuyện mình đau dạ dày, dù sao y không nói cũng có lý do của y, hơn nữa trực giác cho hắn biết lý do kinh khủng này là một lý do hoang đường mà hắn sẽ không thích. “Có muốn báo tin cho người nhà anh không?” An Dật dùng ngữ điệu trước sau như một ôn nhu hỏi. “Họ cũng không ở đây”. Thẩm Trác Hi nói, thanh âm trầm thấp vô lực, “Cậu… về trước đi, không sao”. Vẻ mặt rõ ràng muốn hắn ở lại, lời nói ra lại là muốn đuổi hắn đi, An Dật chớp mắt, kéo kéo chăn giúp y, nói câu “Hảo hảo nghỉ ngơi” rồi đi ra khỏi phòng bệnh. An Dật mới ra ngoài, Thẩm Trác Hi liền buồn bực trong chăn, y đang hy vọng xa vời cái gì đây? An Dật hoàn toàn không có lý do ở lại, kỳ thật lúc y mở mắt cũng không ngờ tới An Dật sẽ ở đây. Vì sao trong lòng cảm thấy khó chịu như vậy, thuốc giảm đau dần dần mất công hiệu, loại đau đớn thiêu đốt này lại bắt đầu mơ hồ dấy lên, ôm bụng mình để giảm bớt đau đớn, nhưng lại không cách nào xoa dịu nỗi đau trong lòng. Lúc An Dật trở lại phòng bệnh thì nhìn thấy một người đàn ông như Thẩm Trác Hi, co quắp người quấn lấy chiếc chăn mỏng. “Làm sao vậy? Lại bắt đầu đau rồi sao?” An Dật ngồi xuống bên giường y, bao phủ lấy tay y, nhẹ nhàng xoa bụng y, làm cho y cả người thả lỏng, vén mấy sợi tóc bị mồ hôi lạnh làm ướt áp vào trán, lộ ra vẻ mặt Thẩm Trác Hi vô cùng kinh ngạc, “Có cần gọi bác sĩ qua đây không?” Thẩm Trác Hi chỉ biết ngây ngốc nhìn An Dật, chuyện gì xảy ra? Không phải hắn đi rồi sao, sao lại vòng về? Chỗ mu bàn tay dán vào lòng bàn tay An Dật bắt đầu nóng lên, Thẩm Trác Hi bối rối rút tay mình ra, vô thố nghiêng người, sợ đây là nằm mơ, y lại nhìn tiếp, An Dật đã hư không tiêu thất rồi, nhưng bụng truyền đến vuốt ve ôn nhu, tựa hồ những cơn đau cũng theo động tác An Dật, dần dần giảm bớt rồi tiêu tan. “Có muốn gọi bác sĩ không?” Thấy Thẩm Trác Hi không trả lời, An Dật lại hỏi lần nữa, lần này Thẩm Trác Hi rốt cuộc cũng biết mình không phải đang nằm mơ, An Dật thật sự ở lại đêm nay với y, “Không cần, tôi không sao, không đau nữa”. “Thật chứ?” An Dật hoài nghi hỏi, hắn cũng từng bị qua, đau đớn như vậy cũng có thể chịu đựng? “Ừ”. Mặc dù Thẩm Trác Hi cho đáp án khẳng định, An Dật vẫn đưa tay dán lên bụng y chậm rãi xoa, người này a, tám phần là tưởng hắn đi mất rồi, nhưng An Dật sao có thể bỏ một mình y thê thê thảm thảm ở bệnh viện, dù thế nào y hôm nay ở bệnh viện có thể nói một nửa nguyên nhân là ở trên đầu An Dật hắn. Nhìn Thẩm Trác Hi an ổn ngủ thiếp đi, An Dật mới coi như thở dài một hơi, từ lúc gặp tai nạn ồn đến bây giờ, sắp một giờ rồi, phòng bệnh vốn không cho cùng ở lại ban đêm, cũng may trên hắn có người chiếu cố xuống, đối với An Dật mở một con nhắm một con mắt. Người ta không đuổi hắn đi, nhưng cũng không cho hắn thêm giường, may mà phòng này là phòng bệnh đơn, An Dật cẩn thận đứng lên từ giường Thẩm Trác Hi, cố gắng không gây ồn đến người ngủ say, định lên ghế sô pha chợp mắt cho qua một đêm. Nào biết rằng mới đứng lên, Thẩm Trác Hi liền tỉnh lại, “Đừng đi…” Có lẽ còn mơ mơ màng màng, biểu tình kia đặc biệt yếu ớt vô lực, An Dật nhìn rồi cúi người đặt lên trán y một nụ hôn trấn an, “Tôi không đi, anh ngủ đi”. Không yên tâm kéo tay hắn, An Dật thầm than một tiếng, này không phải bệnh hồ đồ rồi chứ, sao lại làm ra loại động tác làm nũng này, khư khư nắm lấy hắn không buông, dù sao cũng không thể phát giận với một người bệnh, đành phải cầm tay y lại, nắm tay y để lại trong chăn, không dấu vết rút ra, kéo chăn cho y, vuốt vuốt tóc y như dỗ trẻ con, “Ngủ đi, tôi ở ngay đây, ân?” Này thật sự không trách hắn a, là Thẩm Trác Hi tự làm ra chuyện trẻ con trước, hại hắn cũng theo cùng trẻ con luôn. An Dật vừa thở dài vừa tắt đèn ngủ đầu giường, ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, bận bịu đến nỗi hắn nhất thời không còn buồn ngủ, chỉ có thể ngây ngốc nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Trác Hi mà ngẩn người, nhìn y hô hấp ổn định, ân, mới rồi y nhất định là không tỉnh mới có thể làm nũng với hắn. An Dật đang suy nghĩ miên man để thôi miên mình ngủ, Thẩm Trác Hi đã trở mình, đối diện hắn, bất quá vì khuất sáng, An Dật hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ của y, cho nên cũng không biết người mà hắn vẫn tưởng là ngủ thiếp đi kỳ thật đang mở mắt nhìn hắn, nhìn thân ảnh mơ hồ của hắn một tay buông thõng trên tay vịn ghế sô pha. “An Dật…” Trong bóng tối truyền đến thanh âm chậm rãi của Thẩm Trác Hi, mặc dù rất nhẹ lại có thể nghe rõ ràng. “Hửm” An Dật đáp một tiếng, mơ hồ không rõ, Thẩm Trác Hi không biết hắn có lên tiếng hay không, hay là tự y nghe lầm rồi, lại gọi hắn một tiếng. “Hả?” Lúc này An Dật rốt cục bỏ tay chống đầu xuống, đáp. “… Cậu lên giường ngủ đi” Thẩm Trác Hi nhẹ giọng nói. Giường? An Dật nhìn quanh một chút, hình như chỉ có một chiếc giường thì phải? Chẳng lẽ Thẩm Trác Hi muốn cho hắn ngủ giường? Chuyện giành giường với bệnh nhân này, hắn thật đúng là không làm được, nhìn nhìn chiêc giường trong phòng bệnh đơn tương đối rộng rãi, ý của y không phải là bảo hắn cùng y ngủ chung giường chứ? Mặc dù Thẩm Trác Hi chỉ là loét dạ dày, hoàn toàn không cần phải nhập viện, nhập viện hoàn toàn là phương châm trước sau như một của bệnh viện, để tiện theo dõi, y cũng không có ngoại thương gì, cho dù hắn lên nằm chung với y, cũng không lo nguy đè lên miệng vết thương của y, hai người đàn ông ngủ cùng giường cũng không lo ngại nam nữ thụ thụ bất thân gì. Thế nhưng! Hiện tại người trên giường dù sao cũng là thích mình đi, hắn bò lên giường như vậy y hiểu lầm thì sao? Dù không hiểu lầm, ban đêm nếu y muốn đối với hắn ôm ôm ấp ấp phải làm sao bây giờ a. An Dật còn đang nghĩ chuyện không đâu, Thẩm Trác Hi đã vươn tay mở đèn ngủ cạnh giường, thân thể dịch ra sau, cho hắn một chỗ trống, thấy An Dật không có phản ứng, cũng không nói gì, chỉ là xoay người đi. Rành rành là thân thể cao to cường tráng như thế, bây giờ lại hiện chút vẻ tiêu điều đơn bạc, lộ ra loại ý vị điềm đạm đáng yêu, An Dật trong bụng thầm than một tiếng, nên bắt y làm thế nào mới tốt a, sao lại phải làm như hắn ức hiếp y, hắn rõ ràng cái gì cũng không làm a, hắn thật là oan uổng, vụ nấu cơm là chính y nguyện ý, không coi là áp bức đi. Nghĩ thì nghĩ vậy, vẫn là cởi áo khoác, bò lên giường, tiện tay tắt đèn, căn phòng rơi vào một mảnh hắc ám. Mới ngồi lên giường, liền cảm thấy người bên kia thân thể cứng đờ, sách, rõ ràng là chính y bảo hắn đi lên mà, giờ lại không tự nhiên, hoá ra người này so với phụ nữ còn khó hiểu hơn, người bên cạnh như nằm ngay đơ, một chút cũng không nhúc nhích, An Dật thật sự bất đắc dĩ muốn bóp trán, nếu không được tự nhiên, tại sao bảo hắn lên tự mình hành hạ mình a, lại nhìn cái chăn hơn phân nửa bị Thẩm Trác Hi quấn lấy, An Dật bị lão đàn ông này làm cho buồn bực mấy hồi, rốt cuộc tìm được biện pháp khi dễ lại. Dán sát vào, nhấc chăn, chui vô, đưa tay, đem người toàn thân cứng ngắc như tảng đá ôm vào lòng, tay vòng qua eo y, vừa vặn dán lên bụng dưới của y, xoa xoa, ở bên tai y nhẹ giọng hỏi: “Không đau chứ?” “Ừm” một tiếng trả lời đơn giản, nhưng vì bị An Dật ôm khẩn trương cực kì, thanh âm ra khỏi miệng lại như một tiếng rên rỉ, Thẩm Trác Hi cũng ý thức được vấn đề này, cắn môi, không có dũng khí phát ra bất cứ thanh âm nào. Cả người run lẩy bẩy, An Dật còn cố ý hỏi, “Lạnh sao?” Ôm càng chặt, từ chỗ thân thể lộ ra khỏi áo bệnh nhân cũng có thể cảm nhận được độ ấm làn da người trong lòng tăng lên, tâm tình An Dật cuối cùng chuyển biến tốt đẹp, ai bảo y cứ chọc giận hắn, sách. Hơi ấm của người trong lòng gần kề làm An Dật thật thoải mái, động động điều chỉnh tư thế ngủ, cũng không ngại ôm một người vừa cao vừa lớn vừa cứng lại cùng là đàn ông như hắn, ý nghĩ duy nhất trong đầu trước khi rơi vào mộng đẹp là Thẩm Trác Hi này cũng không vô vị như trong tưởng tượng, khi dễ y trêu chọc y cũng rất thú vị đấy chứ. Thẩm Trác Hi đáng thương bị ôm lấy, khẩn trương đến không cách nào ngủ được, trên cổ truyền đến hơi ấm An Dật hô hấp phả ra, nghĩ tới người mình thích đang ôm y ngủ cùng một giường, suy nghĩ ào ào hỗn loạn cuốn lấy làm y không buồn ngủ chút nào, chỉ có thể mở to mắt nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]