Huyền Minh thật vất vả xuống núi một chuyến, chuẩn bị cướp đoạt hai gã tráng sĩ trở về. Bảo bối khí tức càng ngày càng yếu, nếu như không có đầy đủ tinh khí bổ sung sẽ vô cùng nghiêm trọng, chỉ sợ chịu không quá một buổi tối. Hắn vội vã xuống núi, lần này lên núi là một người đến trừ yêu, hắn không e ngại, trước đó có nhiều cao nhân đắc đạo còn phải bại dưới tay của hắn. Nhưng mà, chờ hắn bắt mấy người trở về, chứng kiến phong ấn ở cửa động bị phá, đầu của hắn như muốn nổ tung, trong lòng của hắn không ngừng hô hoán, bảo bối, ngàn vạn lần đừng có việc gì, ngàn vạn lần đừng có việc gì...... Toàn thân yêu lực không thể khống chế lộ ra bên ngoài, hắn biết mình điên mất rồi! Đã để lộ chân thân! Chân thân chỉ có khi gặp đối thủ cường đại mới có thể hiển lộ. Tiến vào đại điện, liền chứng kiến một màn sợ đến vỡ mật, không chút suy nghĩ nhanh chóng xông đi lên muốn cứu bảo bối. Vừa hét lên vừa dùng cái đuôi cự đại quét về phía nam nhân áo bào màu xanh nhạt. Đùng! Một trận rung chuyển, cả sơn động như vừa xảy ra động đất, trên đỉnh đá vụn bụi đất xoạt xoạt rơi xuống. Mà chỉ có tế đàn vẫn y như cũ không có dấu hiệu thay đổi gì. Liễu Khanh Nhan bị yêu lực đánh mạnh, tâm mạch bất ổn, khi ổn định cước bộ, đứng vững, lồng ngực một cỗ nhiệt dâng lên, liền cảm giác yết hầu ngập tràn mùi máu cả khóe miệng cũng có tơ máu. Tiên Kiếm xuyên thẳng thật sâu vào mặt đất, Liễu Khanh Nhan vịn chuôi kiếm là thân mình đứng thẳng, đã lui lại nửa phần. Trên mặt y như cũ vẫn mỉm cười thản nhiên. Bình tĩnh bất vi sở động, coi như chuyện đã xảy ra vừa mới rồi không phải trên người mình, không cái gì có thể quấy nhiễu. Không có sợ hãi, còn có mấy phần đùa cợt châm chọc đắc ý, vẫn lạnh lùng đắc ý. Huyền Minh giữa không trung, con mắt lóe lên tia sắt lạnh như băng hung ác nham hiểm, mùi sát khí không ngừng cuồn cuộn bay lên bốn phía, không khí như đông cứng lại. Xà yêu này phía trên là thân người, quần áo gấm hoa tinh mỹ thuần trắng, bộ ngực rộng lớn rắn chắc, cánh tay to khỏe, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, lộ ra một vẻ lạnh lùng chết chóc tà mị nói không nên lời. Từ eo xuống dưới là thân rắn màu đen cái đuôi cực lớn không ngừng lắc lư vặn vẹo. Huyền Minh cười lạnh căm tức không thôi khi chứng kiến Liễu Khanh Nhan bị thương không nhẹ, vẫn cứng rắn cường ngạnh. Vừa rồi, nếu trễ một chút, hắn và bảo bối liền trọn đời không thể gặp mặt...... Nhìn người tu chân một bộ dáng phong khinh vân đạm, Huyền Minh tức khí không nhẹ, do đó liền nghĩ giết người này thực sự quá uổng phí, mà người này tu vi không thấp để bảo bối hấp thụ khá tốt...... " Nhân loại các ngươi trước sau ti tiện, xấu xa như một, xem người khác không có nửa phần tốt, làm người tu chân ngươi cũng giống bọn họ đánh chết đồng loại? Các ngươi cái gọi là danh môn chính phái bất quá cũng chỉ như thế, thật sự là lòng dạ ác độc, đều là khẩu thị tâm phi! Hừ!" Xà yêu nói một hồi, liền nhìn thiếu niên nằm ở tế đàn, ánh mắt tràn đầy thương cảm, hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều nhìn thiếu niên, giống như sợ sinh ly tử biệt, đôi mắt bộc lộ chân tình. Liễu Khanh Nhan nghi hoặc không thôi, thiếu niên này cùng xà yêu kia quan hệ ra sao? Không phải chủ, bộc sao? "Lời này của ngươi là ý gì? Trảm yêu trừ ma chính bổn phận chức trách của ta, tại sao nói đánh chết đồng loại?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]