Tiếng cười như chuông bạc vang lên không ngừng.
Liễu Khanh Nhan cảm thấy không chống đỡ nổi.
Lại phát hiện, cùng những cô nương này nói chuyện, vĩnh viễn nói không lại bọn họ. Xem ra không thể dùng ngôn ngữ thuyết phục, chỉ có thể vận dụng vũ lực để giải quyết. Liễu Khanh Nhan nhớ tới pháp khí duy nhất trên người mình, chính là ngọc bội kia. Nhưng lại không xong, những cô nương này đều là phàm nhân, ngọc kia chỉ có tác dụng đối với yêu ma, vật có tà khí, đối với phàm nhân mà nói là thất sách.
Liễu Khanh Nhan nhớ rõ khi bị Ca Nam gọi đến, đã thấy trong phòng có rất nhiều giá sách, có ngàn vạn cuốn sách. Tầng một của tháp Ca Nam rộng vài dặm, tầng thứ hai cũng có thể không nhỏ. Nếu như thừa cơ hội trốn vào đó, có thể tránh bị những cô nương này quấy rầy.
Mà Liễu Khanh Nhan lại không biết rõ, không chỉ có Hợp Hoan Phái, còn có đệ tử Dục Ma Tông cũng đều nhìn chằm chằm vào mình. Cái này đúng là trước có sói sau có hổ.
Những người kia một mực theo sau Hợp Hoan Phái, giờ phút này đều phân tán ẩn trốn. Chứng kiến Hợp Hoan Phái động thủ, cũng có chút nhịn không được.
"Nên làm cái gì bây giờ? Tuyệt đối không thể để đám nữ tử không biết xấu hổ lấy được lợi. Hừ nam tử này là chúng ta nhìn trúng, dựa vào cái gì chúng ta chắp tay đưa cho người ta, ta không chấp nhận."
"Đúng, đúng, tuyệt đối không để đám nữ tử này thành công. Nếu không Dục Ma Tông còn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283964/quyen-3-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.