Chương trước
Chương sau
"Răng rắc!"
Một tiếng giòn vang, khuôn mặt xinh đẹp của Tình Nhi vẫn như cũ treo nụ cười ngọt ngào. Nàng thậm chí ngay cả cảm giác thống khổ cũng không có. Tay Mặc đêm trên cổ nàng run lên, cái cổ mảnh như cổ thiên nga vang lên một tiếng, đã bị vặn gãy.
Giống như là ném thứ gì đó bẩn, Mặc Dạ phất tay áo. Thân thể Tình Nhi như diều đứt dây bay ra ngoài......
Cũng không có nhìn, Mặc Dạ vượt qua thi thể, không nhìn ngang ngó dọc kiên quyết rời đi.
Mà ngay khi Mặc Dạ rời đi không có bao lâu, Ngọc Nhi vẫn luôn trốn ở góc tối đi ra. Nói đúng hơn là thứ đã tiến vào thân thể Ngọc Nhi đi thẳng tới thi thể Tình Nhi nằm trên mặt đất. Nhìn hồi lâu, Ngọc Nhi kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Một lát sau, Ngọc Nhi ngã xuống đất không đứng dậy nữa, mà người đã chết Tình Nhi lần nữa tỉnh lại. Đầu tiên là xem xét thân thể của mình, sau đó đi lòng vòng, tựa như đang thưởng thức từng bộ phận trên thân thể. Nhặt quần áo trên mặt đất lên, mặc vào, sau đó nàng đi theo phương hướng Mặc Dạ đã đi.
"Mặc Dạ kia......"
Minh Vũ quắt miệng, hết sức bất mãn.
Đại thúc đã không thấy. Bây giờ tốt rồi, Mặc Dạ còn muốn làm cho quan hệ này trở nên cứng ngắc. Gần đây đại thúc rất phiền muộn, Mặc Dạ còn như vậy. Thật sự là không hòa đồng!!!
"Ta đã sớm biết rõ trong lòng của hắn không xem chúng ta ra gì, chỉ là không có nghĩ đến lúc này còn muốn động thủ. Xem ra chúng ta sau này cũng phải rất đề phòng. Có lẽ phải tăng cao tu vi, lần này tới Hồng Hoang chính là một cơ hội. Thành hay bại, không chỉ có vấn đề tồn vong, còn có......"
Tử Hiên chau mày. Mỗi người bọn họ trong nội tâm đều không vừa mắt đối phương, xem nhau như kẻ thù muốn loại bỏ lẫn nhau. Thời điểm có Liễu Khanh Nhan loại tình huống này còn không phải rất rõ ràng, chỉ là đợi Liễu Khanh Nhan rời đi cũng đã rối loạn.
Mặc Dạ, Băng Cơ là hai người tu vi thâm hậu, Minh Vũ thì không biết rõ. Về phần Lạc Hồng Bụi đã là nỏ mạnh hết đà. Từ ngày Thanh Viễn bị đâm, Tử Hiên đã lo sợ. Trong nội tâm hắn đoán rằng hung thủ không phải Mặc Dạ, mà là Băng Cơ, chỉ là không có chứng cứ chính xác thôi. Những người này đều không phải dễ trêu.
"Dù sao, chỉ cần là các ngươi không động thủ với ta, ta cũng không động thủ đối với các ngươi. Nếu các ngươi ra tay, hừ, ta cũng không phải loại dễ ức hiếp! Không quản các ngươi tranh đoạt như thế nào, ta mặc kệ, dù sao ta đã định với đại thúc rồi. Đại thúc đi nơi nào, ta đi nơi đó. Các ngươi nếu thật sự thích đại thúc, cũng đừng làm đại thúc tức giận. Gần đây đại thúc không vui, chẳng lẽ các ngươi còn muốn đại thúc mỗi ngày khóc sướt mướt....."
Liễu Khanh Nhan khóc sướt mướt.
Chuyện này sao có thể?!
Nghĩ đến khả năng này, vài người cũng không khỏi rùng mình một cái.
Bất quá cũng đúng là có chút kỳ quái. Bọn họ đều chưa có chứng kiến Liễu Khanh Nhan khóc. Có lẽ, Liễu Khanh Nhan cả đời này cũng sẽ không khóc a...... Có ai có thể làm cho Liễu Khanh Nhan khóc đây?
Lạc Hồng Bụi chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Thời gian của hắn không nhiều lắm, chuyện phải nghĩ cũng nhiều, đầu óc toàn bộ đều là thời gian ở cùng Liễu Khanh Nhan. Lạc Hồng Bụi là ngàn vạn lần không buông. Chính là sự tình đã đến mức này, hơn nữa hắn đã lựa chọn đi đến cuối đường, không có bất kỳ giận dỗi, chỉ là không muốn.
Đối với Liễu Khanh Nhan không buông.
"Các ngươi cũng đừng đánh nhau cùng với người đó. Đã muốn ở cùng Liễu Khanh Nhan thì quan tâm Khanh Nhan tốt một chút, đừng làm cho hắn khó xử. Mặc Dạ đã tính tình như thế, ngàn năm trước cũng là như thế đến cuối cùng cũng không có được gì. Ngày nay lại như thế, thật là không biết tốt xấu. Ta cho là muốn hắn thay đổi là không thể, xem ra đây là số mệnh. Khanh Nhan giống như là một cơn gió trong trẻo nhưng lạnh lùng, không gì có thể trói buộc, chỉ có làm cho hắn vô lo vô nghĩ là được rồi."
Lạc Hồng Bụi nhìn về phía Tử Hiên, người này còn đang buồn rầu.
Bất quá......
Lạc Hồng Bụi nghĩ tới đã từng nói qua lời này. Cả đời này hắn cùng Tử Hiên là thế bất lưỡng lập. Hắn tuyệt đối không cho Tử Hiên sống tốt. Nhưng chuyện gì làm thương tổn Khanh Nhan, hắn cũng sẽ không tha thứ.
Những người này phải chịu trách phạt. Ông trời không quản được, tốt lắm, Lạc Hồng Bụi sẽ để ý tới. Coi như là nghịch thiên thì làm sao, hắn tuyệt đối sẽ không cho những người này tiếp tục nhơn nhơn.
Cảm nhận được ánh mắt không lương thiện của Lạc Hồng Bụi, Tử Hiên hướng bên này nhìn lại.
"Ngươi sao lại như vậy?"
Lạc Hồng Bụi nở nụ cười mười phần đắc ý, là loại thỏa mãn vì đã làm được.
"Ngươi cho tới bây giờ còn chưa có cảm nhận được bất cứ cái gì không thích hợp sao? Ăn cánh hoa có linh khí nhiều năm, chẳng lẽ không có bất cứ cái gì xảy ra sao?"
Linh khí? Cánh hoa?
Tử Hiên sững sờ, nghĩ tới Lạc Hồng Bụi không có ý tốt. Tử Hiên lập tức ý thức được có chuyện không tầm thường. Thời gian trước đây, thời điểm Tử Hiên tu luyện, khi muốn tăng thêm một tầng nội đan có chút ẩn ẩn phát đau nhức, tán ra rồi nhanh chóng cũng kết lại, hắn cũng không có quá để ý. Tử Hiên cũng không lo lắng có tâm ma xuất hiện, chỉ là chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề là có nguyên nhân khác.
"Ngươi nói điều này là có ý gì?"
"Có ý gì. Ha ha, ngươi không có phát hiện khi ngươi ăn những cánh hoa cùng sương sớm xong pháp lực sẽ tăng cao, hoặc là càng thêm thuần thục. Ngươi cho rằng thiên hạ sẽ có chuyện tốt như vậy sao? Từ ngàn năm trước, ta đã biết được một ít tập tính của ngươi, rõ ràng là một yêu tinh luôn dụ dỗ người, người thô tục, lại thích thứ thanh cao, đẹp mắt, tinh xảo, sạch sẽ thuần túy. Ta biết ngươi thích những thứ này, những cánh hoa có linh lực của ta. Mà cây hoa mai trắng ở cạnh tòa lầu của ngươi, mỗi ngày ngươi lấy sương..... Trong những thứ kia là do ta thêm chút đồ vật, dùng ít sẽ bình yên vô sự, nhưng lâu dài....."
Lạc Hồng Bụi cho Tử Hiên một ánh mắt hiểu rõ.
"Hiện tại cũng không có cái gì, chờ ngươi đến thời điểm độ thiên kiếp, ngươi sẽ biết kết quả cuối cùng...... Ta đây có chút ít tu vi, cũng đủ hóa thành những cánh hoa kia, thứ ngươi hấp thụ cũng có một phần tu vi của ta. Ta muốn chính là lúc ngươi ở chỗ cao nhất té xuống, rơi xuống đến một cấp bậc cũng không có!!!"
Sắc mặt Tử Hiên ngưng trệ, hắn có thể đoán ra vì sao Lạc Hồng Bụi nói như vậy.
Nội đan đã xuất hiện vấn đề, nếu như trước kia thì sau khi tán nội đan có thể kết lại một lần nữa. Nhưng thiên kiếp của hắn sắp đến, chỉ vài chục năm nữa, muốn lần nữa kết nội đan là không thể nào.
Lần trước thời điểm xuất hiện vấn đề bị trọng thương, đã được Thanh Viễn cứu mới có thể thoát. Tử Hiên cũng chỉ nghĩ gặp sự cố ngoài ý muốn, cũng không có đoán ra là vì lý do đó.<HunhHn786>
Tử Hiên nổi lửa giận cao ba trượng, phẫn nộ đến cực điểm.
"Ngươi sao làm như vậy? Ta đã làm lỗi gì với ngươi?"
"Không có lỗi với ta. Chỉ là ngươi...... làm Khanh Nhan bị tổn thương thôi. Tất cả tội lỗi cũng không thể chối bỏ được. Đây chỉ là trừng phạt dành cho ngươi. Ta dùng phần pháp lực cuối cùng của bản thân đề hạ gục ngươi. Tâm huyết của ta cuối cùng không có uổng phí, cho thằng nhãi nhà ngươi có được trừng phạt xứng đáng. Bất cứ lúc nào ta cũng có thể rời đi, có thể là trước ngươi. Nhưng những ngày an nhàn của ngươi cũng sẽ vĩnh viễn chấm dứt. Thời điểm độ thiên kiếp cũng không phải người nào cũng có thể vượt qua. Trong quá trình đó ngươi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, ngươi cho rằng Khanh Nhan sẽ nghĩ tới do ta làm sao."
"......"
Tử Hiên nghiến răng nghiến lợi.
"...... Không có lý do khác, Khanh Nhan chính là bị ngươi giết chết, những thứ này xứng đáng cho ngươi....."
Minh Vũ yên lặng đứng ở một bên, nhìn trận chiến không đổ máu. Xem ra không riêng gì người có tu vi thâm hậu như Mặc Dạ, người thoạt nhìn tốt bụng như Lạc Hồng Bụi cũng không an phận. Hắn lập tức cảm thấy nguy hiểm nặng nề.
Những người này rốt cuộc là vì sao tranh đoạt kịch liệt như vậy, cả mạng cũng không muốn. Tranh đấu là đúng sao hắn nhìn qua không phải mặt đại thúc cười, mà là đại thúc khổ sở cùng bi thương......
Minh Vũ cảm thấy chuyện này tuyệt không thích hợp với mình. So với việc tranh cãi của bọn họ nghĩ đến an toàn của đại thúc quan trọng hơn. Thế giới này quá nguy hiểm, khắp nơi tồn tại nguy cơ.
Minh Vũ nhìn mấy người ở chỗ này, cảm thấy những người này khó có khả năng cùng hắn làm gì. Nhìn mấy người, ánh mắt xoay chuyển vòng quanh, cuối cùng rơi vào trên chân của mình.
Những người này đều thích làm ầm ĩ à. Hừ hừ, một mình ta đi tìm đại thúc. Tìm được đại thúc rồi sẽ đem đại thúc giấu đi, nếu như vậy đại thúc chính là của một mình ta, không để cho những tên khốn kiếp này!!!!
Đều là hỗn đản!! Hỗn đản!!!
Rốt cuộc không nên cùng đi với những hỗn đản làm thương tổn đại thúc được!!
Tức giận bất bình, Minh Vũ giậm chân, nén giận nhìn ba người họ, sau đó chạy vào trong bóng tối. Nhưng chạy một đoạn liền gặp Tiểu Bạch còn đang nhảy về phía trước. Tiểu Bạch giống như một cương thi. Bộ quần áo màu đen bay bay. Minh Vũ cảm thấy rất thú vị, lấy tay chọc vào đầu Tiểu Bạch. Minh Vũ chỉ là thử tính chọc chơi, kết quả thật không ngờ chính là đầu ngón tay chạm vào, Tiểu Bạch liền gục trên mặt đất.
"Này,này, ngươi... ngươi không sao chớ?"
Là người không ngại nguy hiểm, Minh Vũ vẫn có chút hơi sợ. Cho nên trên đường đi tìm Liễu Khanh Nhan, Minh Vũ muốn tìm bạn đồng hành. Nhưng bọn Tử Hiên là lũ khốn kiếp, Minh Vũ thật khinh bỉ bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.