Không quản thiếu niên dùng ánh mắt sắc bén như thế nào, còn có thái độ của Tử Hiên ra sao, Liễu Khanh Nhan vẫn y như cũ lạnh lùng nghiêm mặt.
Đoàn người tiếp tục đi.
Ước chừng đi gần nửa canh giờ, những xương cốt màu trắng đã không còn. Mặt đường rất ẩm ướt, các loại cỏ dại hiện ra đen nhánh sáng bóng, càng dọa người.
"Ha ha, ha ha............"
Tiếng cười không phân biệt là nam hay là nữ không ngừng truyền đến. Phảng phất như xa xôi tận chân trời, lại như ở ngay bên tai.
Nếu lúc trước chính là xương cốt sáng loáng như đá quý, thì giờ phút này chính là yêu ma đẹp diễm lệ. Bọn chúng như những đám mây trên trời, tùy ý bay lượn uyển chuyển, một tay cầm cái đầu lâu trắng, một tay vung ống tay áo rộng, cười khanh khách không ngừng.
"...... Mấy thứ này nhìn cũng không tệ lắm, nhưng mà......"
Tử Hiên hiếu kỳ nói.
Hắn mới mở miệng, thì có bốn năm con yêu ma hướng về phía hắn bay đến. Trong bầu trời đêm những bóng dáng xinh đẹp dùng thần thái đẹp nhất đến trước mặt Tử Hiên. Yêu ma kề sát mặt hắn
"......"
Tử Hiên ngậm chặt miệng.
Liền chứng kiến từng sợi màu trắng bạc từ mũi cùng miệng của hắn bay ra. Những yêu ma như là ăn món ngon, hưởng thụ híp mắt, cố gắng muốn có càng nhiều.
"Dùng ma trơi!"
Thiếu niên lạnh lùng nói.
Tử Hiên thành thật giơ đầu lâu về phía đám yêu ma. Ma trơi tiếp xúc yêu ma liền phát ra một tiếng phụt. Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, yêu ma lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283954/quyen-2-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.