"Huyền Minh là từ nơi này chui ra sao?"
Tử Hiên phát ghen. Hiện tại bất kể là người nào, chỉ cần là nam nhân hắn đều phòng bị, ngăn chặn Liễu Khanh Nhan lại thả tim lan tràn.
"Ngươi có ý gì đây? Hắn là một con rắn."
"......"
Tử Hiên tỏ vẻ nhìn trời.
Vậy thì thế nào, chủng tộc không có giới hạn. Người ta là rắn. Hắn là hồ ly. Hồng Bụi là cây mai,.... Còn không phải tất cả chủng loại đều tụ lại bên người này sao.
Băng Cơ thì là bảo trì trầm mặc, nhưng lỗ tai không ngừng run run, chứng minh hắn rất quan tâm.
"Ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều. Người ta có người yêu nhất trong lòng rồi, không có ý gì đối với ta đâu. Chỉ là hắn đã từng tới nơi này, có lẽ còn đang ở đây. Ta muốn hỏi thăm hắn, xem hắn có thấy Hồng Trần về đây không? Có lẽ Minh Vũ biết không chừng."
Liễu Khanh Nhan có chút hoài niệm Minh Vũ. Thật lâu không thấy đứa nhỏ kia, cũng không biết hiện tại hắn thế nào.
Bốn người bước vào Thương Ngô Chi Uyên.
Cây ngô đồng đã không còn rực rỡ, nhánh cây héo rũ, lung lay sắp đổ. Dưới mặt đất trận hình phong ấn bị tàn phá không chịu nổi.
"Chính là chỗ này sao? Cửa vào đâu? Ta nghe ngươi nói lúc ấy ngươi bị rơi xuống, bên trong là một mảnh tối như mực."
Tử Hiên đánh giá chung quanh. Lúc này mới phát hiện ở phía dưới trận hình là một thế giới khác.
"Phía dưới hẳn là chỗ nhốt vô số oán linh, đồng thời cũng là...... Chỗ mà Hồng Trần phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283939/quyen-2-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.