"Thanh Viễn, ngươi đến đây có chuyện gì?"
Ăn một bữa cơm cũng không yên ổn, còn dẫn theo con hồ ly đến làm gì.
"Chủ nhân, chúng ta đến dạo, không có gì, các người tự nhiên ăn."
Thanh Viễn gượng cười, hướng Tử Hiên nháy mắt. Chủ nhân nhà hắn rõ ràng giận rồi. Kỳ quái ngày hôm qua hai người còn như cừu nhân, hôm nay lại tốt đẹp, còn ngồi chung một bàn ăn sáng.
"Đã đến thì ngồi xuống ăn đi."
"...... Chủ nhân?"
Thanh Viễn có chút khó xử, bọn họ là những hạ nhân đâu dám cùng Băng Cơ ngồi chung bàn ăn, như vậy không hợp tình hợp lý.
Băng Cơ cứng ngắc nghiêm mặt, khóe miệng nhếch lên, thoạt nhìn có chút tức giận. Trong bàn ăn này, nhìn như gió êm sóng lặng, Băng Cơ không được tự nhiên cũng không biết nửa chừng làm ra cái gì.
"Đợi đã, các ngươi vội vã như vậy hay là không thích gặp ta mới trốn tránh như đã gặp quỷ."
Sắc mặt Băng Cơ càng thêm đen, lành lạnh hừ một tiếng. Thanh Viễn lập tức run rẩy.
"Đâu có, đâu có, ta chỉ là hạ nhân, hạ nhân có thể nào cùng chủ nhân ngồi cùng bàn lớn, về tình về lý không hợp."
"Ha ha, như vậy à, ta nghe nói trong cốc cũng tới một người ngoài, còn giống như là người của ngươi."
Sắc mặt Tử Hiên lập tức biến đổi lớn. Lời nói của người này có chút kỳ dị, như là nghiến răng nghiến lợi, từng chữ hình như là răng nhọn cắn trên người hắn.
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Băng Cơ cũng cảm giác ngữ khí của Liễu Khanh Nhan không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283914/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.