Nhưng mà sự tình biến hóa rất nhanh.
Mặc Dạ vừa mới rời đi, Băng Cơ đã kêu người đến nhắn Lạc Hồng Bụi đến gặp. Nói Liễu Khanh Nhan đợi mình xong, Lạc Hồng Bụi cũng không có nghĩ cái gì, liền đi theo người hầu.
Một lát sau đã trở về, thoạt nhìn cũng không có gì thay đổi, cùng Liễu Khanh Nhan nói ít lời, sau đó cảm giác mệt mỏi, nói muốn đi ngủ. Liễu Khanh Nhan cảm thấy có chút kỳ quái.
"Vừa mới rồi Băng Cơ bảo ngươi đi ra ngoài làm gì vậy?"
Liễu Khanh Nhan cau mày, trực giác cho Liễu Khanh Nhan biết đó không là chuyện tốt. Lạc Hồng Bụi từ sau khi trở về, cả người giống như thay đổi, nhưng cụ thể thay đổi cái gì, Liễu Khanh Nhan cũng không biết được, chỉ cảm giác là lạ.
"Không có gì, ta thật sự muốn nghỉ trong chốc lát."
Ngáp liên tục, buồn ngủ nghiêm trọng. Đúng là càng lúc càng kỳ quái.
Tựa như nghĩ tới điều gì, Lạc Hồng Bụi cố gắng chống chọi cho thần chí tỉnh táo một chút.
"Ta cảm thấy được có khả năng không thuận lợi giống như tưởng tượng. Tóm lại Khanh Khanh nên ít tiếp xúc với Băng Cơ. Hiện tại Mặc Dạ cũng không ở đây, bên cạnh Khanh Khanh cũng không có ai, ta thật sự không biết làm sao bây giờ."
Lan Thương cũng là một người xấu bụng sẽ không thể trông cậy vào người này, không làm cho chuyện thêm tồi tệ đã là may mắn rồi.
Lời nói như không được tự nhiên, lại giống như lo liệu hậu sự.
Liễu Khanh Nhan buồn bực, sớm biết như vậy bản thân sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283909/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.