Sắc mặt Lan Thương thoáng cái trắng bệch, hàm răng nghiến kẽo kẹt. Người nam nhân này thật sự là quá mạnh. Bất quá, người ở chỗ này đánh giá thấp năng lực của Lan Thương. Lan Thương đảo mắt một vòng, nảy ra ý hay, dùng một giọng điệu thương lượng thử thăm dò. "Nếu mà...ta có thể trị mắt của hắn, như vậy các ngươi có đồng ý đi cùng ta hay không?" Quả nhiên, lời Lan Thương vừa nói ra, hai người kia đều động dung, bất quá hai người không có biểu hiện nào. Một người là vô cùng tỉnh táo, căn bản khinh thường đại phu, một người khác là trong lòng còn có hoài nghi. Hai người cũng không động tĩnh, làm trong nội tâm Lan Thương phập phồng khá lớn. Dù sao thái độ của hắn không thế nào tốt, Lan Thương nghĩ nghĩ, cảm thấy chỉ còn cách tác động Liễu Khanh Nhan. "Kỳ thật có thể thử. Các ngươi trốn ở chỗ này không hợp lý, bằng tu vi các người đi ra ngoài không có gì có thể uy hiếp được tánh mạng. Chỉ là một cơ hội, chẳng lẽ khó xử như vậy, hay là nói các ngươi hoàn toàn không muốn mắt của hắn tốt." "Ngươi đang nói cái gì, châm ngòi ly gián à. Ta cho ngươi biết, người ba hoa như ngươi ta thấy nhiều rồi. Khanh Khanh, đừng nghe chuyện ma quỷ của hắn, không nên bị hắn che mắt." Lạc Hồng Bụi tức giận nói. Sắc mặt Mặc Dạ cũng không đẹp mắt. Lan Thương tỏ vẻ không sao cả, nhún nhún vai. "Ta chỉ là nói sự thật mà thôi. Các ngươi trì hoãn như vậy, chẳng lẽ là chột dạ. Ta cũng không để ý cái gì, các ngươi có ba người, mà lá gan cũng quá nhỏ đi." Lan Thương châm chọc. "Ngươi!" Lạc Hồng Bụi nhảy dựng lên muốn đánh người. Liễu Khanh Nhan không có một chút khí lực ngẩng đầu, đôi mắt vô thần nhìn về vị trí Lan Thương. Liễu Khanh Nhan có chút mờ mịt, tựa như đang suy tư sự tình gì, thật lâu, mở trừng hai mắt, lông mi thật dài chớp chớp thoạt nhìn có chút cảm giác mông lung. Lan Thương kích động, mang theo không hiểu lẫn phẫn nộ. Liễu Khanh Nhan lần đầu tiên nhìn thấy người cá này liền có hứng thú. Mặc dù trải qua kinh nghiệm không tốt, bất quá trong nội tâm Liễu Khanh Nhan cho rằng người cá là một chủng tộc kỳ lạ. Hơn nữa nam tử có thể mang thai, càng khơi dậy nghi hoặc cực lớn, Liễu Khanh Nhan giống như một đứa trẻ phát hiện trò chơi mới. Mục đích của Lan Thương, trong lòng của Liễu Khanh Nhan rất rõ ràng. Liễu Khanh Nhan cũng sẽ không ngốc đến mức không biết gì. "Hồng Trần, dừng tay! Cẩn thận một chút, phép khích tướng đơn giản như vậy ngươi cũng không biết à." Lạc Hồng Bụi nghe vậy đứng ở tại chỗ, tức giận quơ nắm tay vài cái. Bất quá lập tức vui tươi cười mở, Liễu Khanh Nhan mắng hắn, đã nói lên là quan tâm hắn, cái này cho thấy quan tâm không phải sao. Nếu không quan tâm sao lo lắng cho sự an toàn của hắn chứ? Lòng Lạc Hồng Bụi rất rất ngọt. "Này! Liễu Khanh Nhan, ngươi có phải người trượng nghĩa hay không, nói sao không giữ lời? Hiện tại ta có khó khăn, ngươi thấy chết mà không cứu sao?" Mặc Dạ lạnh lùng trừng mắt nhìn Lan Thương. "Thật không." Liễu Khanh Nhan nhàn nhạt cười nói. Bình thường Liễu Khanh Nhan cực kỳ trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc này cười rộ lên lại là giống xuân về hoa nở. Mấy người kia không khỏi sững sờ. Dù ánh mắt ảm đạm không ánh sáng nhưng một khắc kia lại chói mắt như vậy, làm người nhìn phải hoảng hốt rung động, chói mắt làm người ta muốn mù. "Nhưng ta cũng đang gặp khó khăn, vì sao lại không thấy ngươi tới trợ giúp ta? Ta đây vì sao phải trợ giúp ngươi?" Liễu Khanh Nhan nhếch khóe miệng một cái tựa như là đang cười, nhưng cẩn thận xem xét, cũng không phải đang cười. Phân không rõ ý tứ hàm xúc. "........." Lan Thương bị đã kích. Liễu Khanh Nhan nói rất đúng, hắn á khẩu không trả lời được. Hắn đúng là không biết, Liễu Khanh Nhan sẽ nói như vậy, nói trắng ra không chỗ nào cố kỵ. Trong nội tâm nghĩ như thế nào miệng nói cái đó, có đôi khi, lời nói thốt ra làm cho người ta tức chết. "Ta không nợ ngươi cái gì, cũng không cùng ngươi có quan hệ gì, ngươi có lý do gì, có thể bảo ta đi giúp ngươi làm việc. Chẳng lẽ ngươi không có thấy đôi mắt của ta có vấn đề sao?" Giọng lạnh lùng cộng thêm mỉa mai, thần sắc có thể nói là khinh bỉ đến cực điểm. Sắc mặt Lan Thương từ xanh sang trắng, từ trắng chuyển sang đỏ. Lạc Hồng Bụi ở một bên, muốn vỗ tay hoan hô.<HunhHn786> "Tuy ta cũng có mục đích. Nhưng ta cũng vậy không phải vô duyên vô cớ nhờ các ngươi hỗ trợ, hơn nữa ta không phải đã nói sao, ta có biện pháp có thể trị liệu mắt của ngươi. Đây tuyệt đối là một điều kiện có lợi cho ngươi không phải sao." Lan Thương trong nội tâm cắn răng yên lặng. Lúc này đây, hắn khuất nhục, thân phận cũng hạ thấp, nếu Liễu Khanh Nhan còn ra sức khước từ, cũng đừng trách hắn bất nhân. Đôi khi, lý trí trên bờ vực chuẩn bị sụp đổ, chuyện gì cũng có thể phát sinh. "Đúng là không có sai." Liễu Khanh Nhan xác thực rất tâm động. Mấy ngày nay Liễu Khanh Nhan cảm giác được con mắt quan trọng đến cỡ nào, không có nhìn thấy sẽ yếu ớt, toàn bộ thế giới đều hắc ám, cô độc đến tuyệt vọng, làm cho người ta hít thở không thông, không cách nào thừa nhận. "Nhưng, ta không phải loại ngốc đến mức để người khác đem bán đi, còn giúp họ đi kiếm tiền. Làm giao dịch à, kỳ thật, ha ha... Ta cảm thấy lời chân tình kia cũng có chút dối trá. Nếu đôi mắt của ta tốt, ta cũng có năng lực thì có thể, nhưng hiện tại ta hoàn toàn không thấy cũng không có năng lực, chỉ có thể cản trở. Nói hỗ trợ cái gì chứ, chỉ là lừa mình dối người. Hơn nữa ngươi cũng không phải người nào của ta, mà ta cũng vậy không phải một người dùng cảm tính xử trí mọi việc. Được rồi, ta cũng không nói nhiều, ta biết ngươi lần này tới là có mục đích thực sự, chỉ cần nói rõ ràng mục đích của ngươi, chúng ta mới có thể có khả năng giao dịch. Ta cũng không muốn đến lúc chết cũng không biết chết như thế nào."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]