Muốn nói người Lạc Hồng Bụi hận nhất không phải người kia thì không còn ai, nhưng bây giờ người hận nhất đã thay đổi.
"Hừ! Của ngươi, ta lại không cho là như vậy!"
Lạc Hồng Bụi nói như chém đinh chặt sắt.
"Chỉ là ngươi nói, sao nhận định mỹ nhân là của ngươi, có từng hỏi qua ý mỹ nhân chưa?"
Hắn nói những lời này để làm khó xử Minh Lạc Uyên, đồng thời cố ý nhìn xem Liễu Khanh Nhan phản ứng thế nào.
Ngàn năm trước, người này lãnh huyết vô tình. Qua ngàn năm sau chuyển thế ở nhân gian trải qua nhân sinh, cũng biết thất tình lục dục cùng phong tình sao?
Hắn vụng trộm nghĩ ở trong lòng, người kia sở dĩ chậm chạp không hạ nhân gian hẳn là nghĩ Liễu Khanh Nhan chưa hiểu được cái gì gọi là tình, cái gì gọi là yêu......
Minh Lạc Uyên nhìn người trong ngực, đôi mắt đen kịt như bóng đêm lóe lên.
Liễu Khanh Nhan coi như không nghe thấy, không nói lời nào, cũng không tỏ thái độ.
"Không cần biết Khanh Nhan như thế nào, chỉ cần có ta, hắn chính là người của ta!"
Đôi mắt đen kịt bắn ra sát ý!
Lạc Hồng Bụi không sợ chút nào, đồng thời trợn mắt nhìn lại.
"Liễu Khanh Nhan xong chưa?"
Ở bên kia vách tường người cá gầm lên, hiển nhiên là nổi giận rồi, giọng âm trầm.
Minh Lạc Uyên sắc mặt phát lạnh.
Lại có người dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện cùng Khanh Nhan của hắn! Hắn nắm lấy kiếm, nhắm vào hướng người nọ, không chút do dự vung kiếm lên.
Liễu Khanh Nhan nhìn hắn, ý bảo hắn không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283866/quyen-1-chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.