Chương trước
Chương sau
"Xin mời bảy vị công tử tắm rửa."
Đám đông mỹ thiếu niên thiếu nữ đều dừng động tác, cung nghênh bảy vị công tử.
Liền thấy ở cửa, bảy vị nam tử tuấn mỹ màu tóc khác nhau, bọn họ nói cười, vẻ mặt xuân phong đắc ý.
"Ha ha, mỹ nhân ở chỗ ấy thật sự là tốt, ta lát nữa tìm vị trí tốt, một bên tắm rửa, một bên ngắm mỹ nhân, vậy là rất tốt."
"Mọi người hiện tại cũng tụ một chỗ, lúc này chỉ nhìn mỹ nhân, ai cũng không thể ăn trộm, chuyện ăn trộm đã giải quyết, chúng ta đây kế tiếp không phải nên thương thảo lại xem lần đầu tiên của mỹ nhân nên là ai, lần thứ hai, lần thứ ba, cái này chính là cái vấn đề lớn......"
"Tính cái gì, tắm sạch rồi nói sau, trong chốc lát đã làm, sao phải hao phí đầu óc......"
"Cũng đúng, dù sao mỹ nhân cũng trốn không thoát."
Mấy người đi đến bên cạnh hồ, những mỹ thiếu niên bưng thức ăn đứng dậy tiến lên giúp bảy vị công tử cởi quần áo, sau đó lại lui về chỗ cũ quỳ hầu ở một bên.
Liễu Khanh Nhan bị treo ở trên cao, cúi xuống chính là cái hồ, sương khói mờ ảo, hơi nước ẩm ướt làm áo bên ngoài và tóc cũng ướt đẫm dính sát vào làn da thật khó chịu. Tóc cũng ướt nước ngưng tụ nhỏ xuống từng giọt.  Bảy nam tử trần trụi rất tự nhiên cũng không có ý ngại ngùng, ngược dùng ánh mắt ác ý nhìn Liễu Khanh Nhan.
Liễu Khanh Nhan lúc này dù muốn tránh né cũng không được, cũng không thể làm gì, trực tiếp nhìn những nam tử cởi quần áo lộ ra thân thể trắng bóng thật là chói mắt, đôi mắt hiếu kỳ nhìn đâm đâm.
Kỳ thật, tất cả bảy nam tử thân thể cũng gần như giống nhau, cả bảy đều là mỹ nam tử họ đều dùng ánh mắt cực nóng như nham thạch nhìn chằm chằm vào Liễu Khanh Nhan. Liễu Khanh Nhan cảm giác rất đáng sợ giống như yêu tinh vây quanh đang chuẩn bị vồ mồi......
Bảy nam tử bước vào hồ, bởi vì cái hồ cũng rộng nên bọn họ tự do bơi tới bơi lui, rồi dựa vào bên thành hồ ngẩng đầu nhìn mỹ nhân. Những thiếu niên hầu hạ miệng luôn mỉm cười, ánh mắt mang theo mị sắc, đều tự quỳ bò đến bên chủ nhân, xoa bóp cho bọn họ, một số thì bưng tới thức ăn ngon và rượu, đem dâng tận miệng cho các vị công tử.
"Các ngươi tất cả đứng lên đi, nếu tấu nhạc tốt, nhảy múa đẹp, các vị công tử sẽ có phần thưởng."
Tất cả đều vui mừng quỳ xuống lạy tạ ơn
"Đa tạ bảy vị công tử ban cho."
Sau đó đứng dậy người tấu nhạc bắt đầu tấu nhạc, người nhảy múa bắt đầu nhảy múa.
Dưới hồ là người tắm rửa bên cạnh hồ là đàn múa tưng bừng. Những thân mình mảnh mai khoát sa tanh mỏng dang múa nhìn giống như phi thiên vũ. Những chiếc eo nhỏ, những đôi mông lắc lư thật là cảnh đẹp xuân tình bất tận.
Liễu Khanh Nhan vốn là người lãnh đạm chưa hề có tiếp xúc qua việc thế này, lúc này nhìn thấy những thiếu niên ăn mặc mỏng manh lộ ra hết cơ thể, tim cũng đập nhanh mặt cũng đỏ lên vì ngại ngùng. Cảnh tượng dâm mỹ dâm loạn kia khiến Liễu Khanh Nhan nhìn đăm đăm. Không phải Liễu Khanh Nhan bị sắc đẹp mê hoặc, mà là thật không biết nên dùng loại phản ứng gì.
Nhắm lại hai mắt, cũng có thể nghe được thanh âm câu hồn đoạt phách. Nhưng giai điệu cứ thẳng tắp tiến vào trong lỗ tai, mặc dù không muốn nghe nhưng nó vẫn lẫn quẫn bên tai vang vọng không dứt.
Những vũ công kia quần áo là sa tanh mỏng, chỉ có một cái khoát bên ngoài, vạt áo thật to rộng mở, eo không có buộc, rộng thùng thình, mỗi bước đi vạc áo không ngừng phất phơ, khi múa xoay vòng giữa không trung quần áo từng cái từng cái rơi xuống, mà họ vẫn hồn nhiên như không......
Liễu Khanh Nhan ngây người, đầu choáng váng mơ hồ, trong lòng thầm nghĩ thà tình nguyện cùng người khác chém giết một hồi, cũng không nguyện ở nơi này nhìn những màng dâm loạn kia.
Trong nước hồ đủ các cánh hoa nhiều màu xinh đẹp chìm chìm nổi nổi.
Bảy vị công tử ngâm mình trong hồ ấm áp những giọt nước rơi trên thân mình trắng như tuyết giống như những hạt ngọc lấp lánh  nhìn thật là đẹp mắt.
Những người hầu cẩn cẩn xoa bóp bả vai cho họ, bên cạnh lại có một thiếu niên tỉ mỉ dùng bàn tay trắng như ngọc lấy từng trái nho đen nhánh bóc vỏ ngoài đi rồi đút cho công tử kia ăn. Mấy người đều rất hưởng thụ lim dim mắt.
"Tắm rửa đã xong, nên thảo luận để mỹ nhân hầu hạ ai trước, mặc dù mọi người có thể cùng tiến lên được, bất quá cũng có trước có sau phải không?"
"Nói đúng đó, dù sao mọi người nên nhớ mỹ nhân là do ta đoạt về là tốt rồi, thứ nhất là ta, còn lại các ngươi tùy tiện phân chia đi......"
Người nói chuyện là Ma Tà, hắn đã đủ nhượng bộ, mỹ nhân lần đầu tiên phải là của hắn, các huynh đệ cũng phải nể mặt hắn một chút chứ, nếu hắn là lần cuối cùng, thật sự là đại họa. Huống hồ người này là hắn bắt tới, nếu còn phải nhượng bộ, hắn liền không nể mặc!
"Đây là đương nhiên, vui vẻ cùng mỹ nhân sao thiếu tứ đệ được."
"Tứ ca, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không tranh đoạt, ta là cuối cùng. Ha ha, ta là lần đầu tiên gặp mỹ nhân nhân giới, không biết mỹ nhân chịu đựng ra sao, có thể tiếp nhận hết bẩy chúng ta hay không."
Nói chuyện chính là Thất công tử, một thiếu niên tóc màu tím tinh nghịch nháy mắt.
Nuốt vào một quả nho mà người hầu đút cho ăn, vừa hưởng thụ híp mắt, vừa nhìn về phía Liễu Khanh Nhan, thấy mỹ nhân không nhìn hắn, có chút nổi giận.
"Thiệt là, bảy người chúng ta xem như anh tuấn đẹp mắt, nhưng mỹ nhân thật là không biết tốt xấu, rõ ràng Thất công tử ta đáng yêu như vậy, chẳng lẽ lại không được hoan nghênh sao, hừ......"
Hắn nói xong, lại thấy sáu vị ca ca đều không nói lời nào chỉ cùng những tiểu yêu tinh bên cạnh bờ hồ đùa giỡn, mặc dù là nhìn thấy, nghe thấy được cũng giả bộ như không nghe thấy không nhìn thấy. Hắn có chút tức giận, muốn trút giận lên mỹ nhân kia, trong miệng liền phun ra tơ nhện, bay qua cuốn lấy tay mỹ nhân.
"......"
Một đôi mắt cực đẹp đầy phẫn nộ nhìn thẳng vào thiếu niên.
Thiếu niên giống như không quan tâm, lại ăn một quả nho, trong tay vẫn nắm tơ nhện ở phía dưới lôi kéo tay Liễu Khanh Nhan.
Hiện tại, mỹ nhân chỉ có nhìn một mình hắn, mị lực của hắn tất nhiên là không nhỏ, bất quá, hắn muốn được nhìn mỹ nhân cười. Nói như vậy, mỹ nhân nhìn hắn, nói không chừng sẽ thích hắn, vài vị ca ca bình thường không đem hắn để vào mắt, nhất định sẽ đối với hắn lau mắt mà nhìn.
Hắn nghĩ như vậy, trong nội tâm thoải mái vui vẻ.
Vài vị ca ca đang tại đùa bỡn bên cạnh bờ với những mỹ thiếu niên. Những thiếu niên này chuyên môn tới hầu hạ bảy vị công tử bọn họ, cho nên dễ dàng tùy ý động tay chân. Hắn ở một bên thấy không có hứng thú, cảm thấy mỹ nhân như vậy đều là khuôn mặt tươi cười đón chào, cũng không biết là thật sự nguyện ý, hay là giả đón ý nói hùa. Chỉ là hắn nhìn thấy các mỹ thiếu niên ngoan ngoãn để các vị ca ca tuy ý ăn vào trong miệng, nhưng lại không nghe theo lời của hắn, có phần không vừa lòng. Còn có mấy lần nghe những hạ nhân này bàn luận, nếu không có sáu vị ca ca, hắn dù muốn có một nam sủng thấp kém cũng không được.
Nghe lời này, Thất công tử cố gắng kềm nén xông lên giết những tiểu yêu tinh cho hả giận, hắn không thèm những người đó nữa vì dù sao cũng còn có những người khác. Hôm nay mỹ nhân này, đã được Thất công tử để vào mắt, vậy phải là của hắn.
Vì vậy, Thất công tử trong bụng có một ý nghĩ xấu, bắt đầu tính toán, muốn cướp đoạt mỹ nhân.
Nếu hắn cướp mỹ nhân trong cuộc sống sau này mỹ nhân chỉ biết nghe lời một mình hắn, chỉ thích một mình hắn, như vậy vài vị ca ca kiêu ngạo đó có thể thay đổi cách nhìn đối với hắn hay không.
Bất quá, tối trọng yếu là muốn mỹ nhân vui, như vậy mới thích hắn.
Hắn nghĩ, hắn muốn làm một công tử biết săn sóc! Như thế, hắn tự cho đúng, tự cho là rất hiểu mỹ nhân, vì mỹ nhân mà suy nghĩ.
"Vài vị ca ca mỹ nhân lần đầu tiên, lần thứ hai ta cũng sẽ không đoạt, ta chỉ ở một bên nhìn xem, chờ các ngươi đều làm xong, ta học xong kinh nghiệm, lần cuối cùng thuộc về ta thì thế nào, Thất đệ ta là không phải là thật hiểu chuyện phải không?"
Hắn nói xong, liền cười hì hì nghiêm mặt, chuẩn bị nhìn mỹ nhân nịnh nọt.
Hắn là vì mỹ nhân mà suy nghĩ, học kinh nghiệm rồi mới đến ôm mỹ nhân, hắn muốn mỹ nhân cũng sẽ hưởng thụ.  Nhưng mà vì sao hắn nhìn không thấy mỹ nhân cười cùng hắn, khuôn mặt mỹ nhân lại là tối tăm muốn giết hắn......
Chẳng lẽ mỹ nhân không cần một mình hắn, muốn hắn cùng các vị ca ca tiến lên mới có thể hài lòng, mỹ nhân một mình có thể tiếp nhận được hết sao?
Chẳng lẽ mỹ nhân không sợ đau, thích nhiều người đến ôm?
Trời ạ, cái này chính là đau lòng hắn.
"Thất đệ, ta không biết, đầu óc đệ có ý nghĩ xấu cũng thật nhiều nha, chúng ta ở đây làm, ngươi lại ở một bên quan sát, nhìn không ra đệ háo sắc như thế. Trước kia ta không thấy đệ nói thích muốn nhìn người khác làm cái kia, chẳng lẽ mỗi lần nói không thích, lại đợi cho chúng ta cùng nam sủng ân ái lại vụng trộm quan sát......"
Tam ca là nam tử tóc vàng, hắn thốt ra lời này xong, năm người còn lại đều là dùng ánh mắt hoài nghi nhìn thiếu niên tóc tím. Thất công tử liên tục khoát tay
"Mới không có, đệ đối với mỹ nhân mới như vậy, đệ muốn nhìn các huynh làm như thế nào phục thị mỹ nhân, ta học kinh nghiệm, không chừng mỹ nhân thích, liền theo đệ, đệ tâm hồn rất trong sáng, mới không như các huynh nghĩ hèn mọn bỉ ổi dơ bẩn như vậy......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.