"...... Ngươi!" Không nghĩ tới yêu vật tốc độ nhanh như vậy, trong chớp mắt liền đuổi kịp, Liễu Khanh Nhan vung tay một cái kiếm hướng người nọ đâm tới. Yêu vật có một đôi mắt vàng rực mái tóc màu xanh biếc, năm ngón tay móng vuốt sắc bén. Liễu Khanh Nhan dùng kiếm đâm tới, hắn liền né tránh. "Mỹ nhân tính thật là hung dữ, mới gặp mà đã xuống tay đối với ta thật hung ác, quả nhiên là mỹ nhân lạnh lùng, nhưng ta thật là thích." Móng vuốt vung lên tạo một vệt sáng chói, chỉ nghe " rắc " một tiếng, kiếm trong tay Liễu Khanh Nhan bị ngón tay Ma Tà kẹp lấy, cứng rắn không sao dùng sức rút ra được. "Buông ra!" Liễu Khanh Nhan lành lạnh quát. Bị Ma Tà trì hoãn, nên mấy yêu ma đã đuổi kịp, mà ma vật kia cũng tới tham gia náo nhiệt, tất cả đồng thời hướng đến chỗ này. Bị rất đông yêu ma bao vây, mà tất cả đều tương đối lợi hại, chỉ một mình Liễu Khanh Nhan muốn chiến thắng còn khó hơn lên trời. "Mỹ nhân tức giận, thật dễ coi." "Ngươi đi chết đi!" Tiên Kiếm là pháp khí duy nhất có thể dùng để chống đỡ, không có Tiên Kiếm với pháp lực này đối phó một vài yêu ma còn có thể, nhưng cả nhóm đông lợi hại sẽ bị thiệt thòi. "Buông tay cho ta!" Hai tay cầm chuôi kiếm, cổ tay dùng lực, thân kiếm mỏng run lên phát ra tia lửa cùng âm thanh như hai binh khí va chạm. Ma Tà nhìn thấy mỹ nhân tức giận, so với vẻ mặt lạnh như băng bộ dáng này thú vị nhiều hơn, trong nội tâm càng thích vài phần, trêu chọc càng tăng thêm. Một tay móng vuốt giữ Tiên Kiếm, tay khác biến thành hình bàn tay người, vươn ngón trỏ chạm đến dưới cằm mỹ nhân. "Mỹ nhân, nào, cười một cái với ta. Ngươi cười sẽ rất đẹp, ta trong trong lòng vui vẻ thì sẽ tưởng thưởng cho ngươi......" Liễu Khanh Nhan tuy là một người ít nói nhưng mà da mặt rất mỏng, từ trước đến nay quen được tôn trọng, thân là tiểu sư thúc Sơ Vân Quan, cũng chưa bao giờ bị người khác trêu ghẹo. Nhưng Ma Tà là tay trăng hoa lão luyện, ngôn từ cử chỉ đều là trêu hoa ghẹo nguyệt, liếc mắt đưa tình lộ ra ý dâm tà, quả thực ham mê sắc dục. Liễu Khanh Nhan chịu đựng không được, trong lòng khó chịu, lửa giận lan tràn, rất muốn nổi điên, có xu hướng muốn giết người. "Ngươi đây là muốn chết!" Liễu Khanh Nhan tuy là giận dữ, nhưng không có rối loạn thần trí, một tay toàn lực rút ra thân kiếm, một tay nhanh chóng bắt cái tay đang đùa giỡn kia, dùng hết sức bẻ cổ tay hắn. Động tác gọn gàng thành thục, Ma Ta bị bất ngờ rút tay về không kịp, lại thêm động động tác Liễu Khanh Nhan quá nhanh nên hắn bị túm lấy một ngón tay, nếu chậm một chút xương cổ tay đã thành nát vụn. Tiếng xương ngón tay bị gãy phát ra âm thanh giòn vang nghe mà sởn tóc gáy, người làm việc này lại không hề chớp mắt một cái. Ma Tà đau nhức giật mình hô lên một tiếng, lực dùng trên tay cũng giảm bớt không ít, Liễu Khanh Nhan nhân cơ hội này dùng thêm sức, rút Tiên Kiếm ra khỏi móng vuốt kia, đồng thời xuất ra chiêu thứ nhất của Sơ Vân Quyết. Một kiếm đánh ra khiến cho Ma Tà trở tay không kịp, mặc dù không có bị xui xẻo như ma vật kia, thế nhưng cũng không khá hơn chút nào. Trúng một kiếm cũng bị thương không nhẹ, cánh tay trái bị đâm thủng một lỗ bằng nắm tay, máu chảy nhỏ giọt nhuộm ướt phân nửa áo bào. Ma Tà lui về phía sau vài bước, hơi có chút ngoài ý muốn, dùng tay che chỗ máu chảy. Hắn không hề nổi giận, ngược lại nở nụ cười, trong mắt càng lộ ra nhiều hứng thú, càng có tính khiêu chiến, mỹ nhân càng phản kháng mạnh mẽ hắn càng muốn có mỹ nhân hơn. "Tuyệt, tuyệt, tuyệt, mỹ nhân rất lợi hại, không hổ là mỹ nhân mà ta coi trọng, rất hợp ý ta, không biết trên giường mỹ nhân sẽ có công phu như thế nào......" Hắn vẫn chưa thỏa mãn, nói xong nhịn không được liếm khóe môi, tưởng tượng thử hương vị của mỹ vị sẽ như thế nào, vẻ mặt thật là dâm đãng. Liễu Khanh Nhan toàn thân phát run, cắn chặt hai hàm răng. Cứ như vậy dây dưa trong chốc lát, mấy tên yêu ma đã đuổi đến. Tên ma vật không nghĩ để Ma Tà sống tốt, chạy tới xem xét tình hình lại là chứng kiến Ma Tà bị nam tử y phục xanh lục đâm bị thương, thương tích lại không nhẹ. Hắn nhìn người Ma Tà gọi là mỹ nhân không khỏi kinh ngạc, quả thật là đẹp, bất quá hắn không có sở thích này, chỉ chú ý đến năng lực của người kia. Trong mắt hắn nam tử này pháp lực cũng không thấp, nhưng tính tình quật cường, muốn thu phục sợ là việc khó, bất quá đoạt được nội đan của người này thật cũng không tồi. Mặc dù mang ý đồ khác nhau nhưng Ma Tà và Ma Tôn có chung mục tiêu, muốn bắt chung một con mồi. Liễu Khanh Nhan cầm Tiên Kiếm trong tay, cảnh giác cao độ chú ý nhất cử nhất động xung quanh. Lúc này yêu vật còn có năm người, ma vật có bốn người. Yêu vật đem Liễu Khanh Nhan vây quanh thành một vòng tròn, bởi vì chưa có mệnh lệnh tạm thời không dám hành động. Ma Tà thấy Ma Tôn tiến lên, biết người này nhìn trúng mỹ nhân muốn cướp trên tay hắn, trong nội tâm khó chịu. "Ma Tôn kia, ngươi muốn làm gì, mỹ nhân là ta nhìn thấy trước, ngươi đừng hòng muốn đoạt lấy!" Ma Tôn nhìn hắn một cái, mười phần khinh thường. Đoạt đi nội đan hắn đã là ghi hận trong lòng, lúc này có cơ hội tốt, hắn sao có thể dừng tay! "Bổn tọa cũng nhìn trúng mỹ nhân này, bổn tọa muốn có mỹ nhân, ngươi có lời gì muốn nói?" Hừ, làm gì có chuyện tin tưởng được ma vật, ma vật có chủ tâm làm rối, nhưng hắn đã thấy rõ ràng, hắn âm thầm lệnh cho hai mỹ nam tử, sẵn sàng ra tay. Hai gã nam tử vốn muốn xông lên, nhưng oán hận nhìn chằm chằm vào Liễu Khanh Nhan. Đây là chủ nhân ra lệnh không thể không nghe, chỉ có thể đem sự oán hận chuyển thành lực công kích Ma Tôn. "Ha ha ha! Người kia thật sự là rất tốt, rất tốt, ta và huynh đài đều nhìn trúng, ánh mắt Ma Tà ta nhìn người thật là không tệ, một mỹ nhân xưa nay ít có khiến cả hai người chúng ta đều muốn bắt được. Bất quá huynh đài à, mỹ nhân này tuy là đẹp mắt, đáng tiếc lại là hoa có gai, hay đâm người vô cùng, huynh đài không sợ bị mỹ nhân đâm rách tay sao?" Ma Tà biến thành thân thiện, mới vừa rồi còn là cừu địch, đánh nhau chết sống cướp đoạt nội đan, mà hiện tại vẻ mặt tươi cười, trong miệng cứ thân mật gọi người ta huynh đài huynh đài, rất thuận miệng, cũng không quản người ta có thích hay không. "Đâm tay sao? Ma Tà ngươi ngược lại có chỗ không biết, hay ngươi cười chê bổn tọa là nhân vật lợi hại mà sợ mỹ nhân đâm tay, nói cho ngươi rõ, như thế càng được lòng ta. Ma Tà hay là ngươi... chẳng lẽ là ghét bỏ mỹ nhân làm bị thương ngươi, không cần mỹ nhân nữa? Thật đúng lúc, bổn tọa còn thiếu một quân sư, vậy không bằng để cho ta mỹ nhân thích đâm tay này, mang hắn về làm thuộc hạ dưới trướng bổn tọa." Ma Tôn nói lời này có thể là khiêu khích Ma Tà cực kỳ háo sắc này. Hắn gặp mỹ nhân đã nghĩ chiếm lấy vui chơi một phen, lại phát hiện đây là cực phẩm mỹ nhân có bản lĩnh. Nếu có thể trở thành thuộc hạ dưới tay hắn nhất định là người rất đắc lực, hắn nhìn trúng mỹ nhân sao có thể để cho người khác đoạt đi, đây không phải là món ăn béo bở sao! Cũng không quản Ma Tôn là có chủ tâm gây xích mích hay có ý đồ khác không, có phải hắn nói thật hay không. Dù sao hắn mới cướp đoạt nội đan làm người này tức giận, người này liền nhắm trúng mỹ nhân. Ma Tà muốn trước mặt mỹ nhân cố khoe khoang, biểu hiện uy phong. Nếu lúc này khí thế yếu đi, sợ hãi rụt rè sẽ lưu lại ấn tượng xấu trước mặt mặt mỹ nhân. Người này vừa thấy sắc đẹp đại não cũng không linh hoạt bằng ngày xưa, Ma Tà cũng không nói hai lời, chỉ vào Ma Tôn hùng hồn lớn tiếng như hù dọa, như ra lệnh. "Hừ! Dám đoạt mỹ nhân của đại gia, đại gia cho ngươi chết! Người đâu, đi đem cái tên ma vật không biết tốt xấu bắt lại cho ta, sẽ có phần thưởng!" "Dạ!" Hai gã nam tử dung mạo xinh đẹp nghe lệnh, tiến lên tấn công Ma Tôn. Ma Tôn nhìn trẻ tuổi nhưng pháp lực rất cao, dư sức đối phó hai yêu vật, hắn cũng không cần dốc toàn lực đấu với hai gã thuộc hạ của Ma Tà. Thuộc hạ của Ma Tôn còn hai gã áo choàng đen, bọn họ nhìn thấy Ma Tôn bị công kích một bên muốn hỗ trợ, một bên muốn vây bắt Liễu Khanh Nhan, thật rối, không biết nên làm như thế nào cho phải. Thuộc hạ Ma Tà còn có ba người cũng đang vây quanh Liễu Khanh Nhan, xem ra có lợi thế hơn. "Các ngươi ra tay nhẹ một chút, không được tổn thương mỹ nhân." Ma Tà lui ra một bên, xử lý miệng vết thương. Ha ha, mỹ nhân này người đẹp mà thủ pháp thật đúng là độc ác, đâm thật sự sâu nha. Thuộc hạ Ma Tà vừa động, hai ma vật bên kia cũng động, cũng không phải là tấn công Liễu Khanh Nhan mà là đánh nhau. Mấy yêu vật trở tay không kịp, bị thương không nhẹ. Trong đó mỹ nhân ngư thương thế có chút nghiêm trọng, cái đuôi cá không biết bị vật gì cắt đứt tạo nên một vết thương hẹp dài, máu tươi đầm đìa. "Đại nhân..... " Mỹ nhân ngư thấy tình huống không đúng, trong lúc nguy cấp còn liều mạng làm nũng, giọng ngọt ngào gọi Ma Tà đang xử lý miệng vết thương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]