Chương trước
Chương sau
"Cái gì gọi là của ngươi? Cái này vốn chính là của mỹ nhân, sao thành của ngươi?"
"Nhưng bây giờ chính là của ta!"
Thiếu niên ngang ngược đem thịt nướng ôm vào lòng, cũng không sợ mỡ làm dơ quần áo, thật là kiêu ngạo đắc ý, tuyệt không cho Lạc Hồng Bụi mặt mũi.
"Cút! Người quái dị, còn dám cùng ta cướp người, ngươi cút qua một bên cho ta."
"Ngươi! tiểu quỷ chết tiệt, rõ ràng, rõ ràng......"
Lại còn nói hắn là người quái dị, hắn đâu có giống tiểu quỷ là một yêu nghiệt gây họa nhân gian. Hắn không đem người mê hoặc phải chết đi sống lại, cũng có thể thần hồn điên đảo, lại bị thiếu niên này nói như vậy, thật là làm cho trái tim hắn đông cứng.
"Mỹ nhân ngươi xem, hắn lại vu oan ta......"
Liễu Khanh Nhan yên lặng quay đầu, cố nén khóe môi run run. Không kể tới hắn mặt dính đầy khói bụi đã khá khôi hài, lại làm ra vẻ thẹn thùng điềm đạm đáng yêu mảnh mai, quả thực làm cho người ta muốn bật cười.
"Mỹ nhân, hắn nói ta là người quái dị, tổn thương lòng ta......"
"...... Ngươi có cái gương không?"
"Không có, mỹ nhân là muốn soi gương, ta lần tới đi mua một cái để trong ngực tùy mỹ nhân lúc nào soi cũng được."
"Không, ta không soi gương, ta chỉ cảm thấy ngươi nên đi rửa mặt, ngươi như bây giờ thật sự không thể đi gặp người."
"......"
Lạc Hồng Bụi ngẩn người, sau đó nhìn bàn tay đen dính đầy bụi than, lập tức nghĩ đến vừa rồi mình trực tiếp lau mồ hôi, mặt chắc lem luốc như mèo, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, lớn tiếng gào to
"A.... a....!!! Ta không muốn sống, ta không muốn sống, ta không mặt mũi gặp người a......!!!"
"Vậy thì chết đi."
Thiếu niên áo hoa quắt quắt miệng, hắn ở một bên nhìn có chút hả hê, thấy mỹ nhân đại thúc không nói lời nào, cũng hiểu được không có chuyện gì lớn, vụng trộm lôi kéo Liễu Khanh Nhan, nhỏ giọng
"Đại thúc, ta lần trước đã nói với ngươi, ngươi cũng đáp ứng ta, không đuổi ta đi, cũng đừng cho bọn họ giết ta?"
Thiếu niên trong nội tâm lo lắng, hắn vừa tới thế gian không bao lâu, cho dù muốn học người khác để biết được mọi việc, cũng phải có thời gian. Trong thực tế có thời điểm hắn cũng ngốc muốn chết, hơn nữa những người khác còn có thể nhìn ra chân thân của hắn, muốn mạng của hắn, hắn chỉ có thể trước tiên tìm chỗ dựa ổn định lại, mới có thể thi triển quyền cước.
"Nếu vậy, ta mời ngươi ăn?...... Ta cũng có thể cho ngươi toàn bộ "
Thiếu niên toàn bộ dâng lên, hơi có chút đau lòng.
Lạc Hồng Bụi ở một bên dùng sức lau mặt, nhưng mà chỉ làm da mặt bị phá, hắn thở phì phì thấp giọng nguyền rủa. Vừa kỳ cọ vừa dùng ánh mắt khinh thường nhìn thiếu niên kia. Nhìn thật là buồn cười.
"Đoạt thịt của ta, còn đoạt mỹ nhân của ta, tiểu quỷ đáng giận, sớm muộn có một ngày ngươi rơi vào tay của ta, hừ hừ......"
Một mình hắn kêu rên, lại cởi áo bào trắng xuống cầm lấy đi giặt. Khuôn mặt đã trắng rất nhiều, đáng tiếc y phục lại dính bụi than lem luốc.
"Không cần phải nói đến thịt?"
Thật đau đầu Liễu Khanh Nhan vuốt vuốt huyệt thái dương. Thiếu niên này không rõ lai lịch còn có một thân pháp lực lợi hại, cũng không thuộc tam giới, không biết có thật sự như Lạc Hồng Bụi đã nói là người có lòng dạ ác độc.
Thiếu niên đôi mắt sáng ngời, long lanh tựa như hài nhi mới sinh, một đôi mắt tinh khiết chắc hẳn tâm địa cũng sẽ không xấu xa như vậy. Nếu người này tâm địa thuần lương, không biết sự đời, cũng chưa làm gì xấu, Liễu Khanh Nhan cũng không phải người cố chấp không buông tha, cũng không có định kiến gì. Nếu là người này trời sinh ngoan độc, có thể dùng cách xảo trá che dấu qua mắt người khác, tâm địa bất chính, vậy Liễu Khanh Nhan tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, không thể không để ý.
"Á......"
Thiếu niên có chút bất an, sợ người này cũng giống những người khác chán ghét hắn như vậy, nhưng mà rõ ràng đã nói được, đại thúc đã đồng ý với hắn, sao có thể đổi ý?
"Đại thúc, ăn thịt đi, thịt thịt ăn không......"
"Không cần...... Chỉ cần ngươi đừng làm chuyện ác độc, nguy hại đến người khác, ta không quan tâm ngươi là người ở đâu, loại người nào, ta không suy xét, làm như không thấy, sẽ châm chước cho ngươi. Thiên hạ này rộng lớn như thế, ngươi đi hay ở, ta không có quyền quyết định, đó là tự do của ngươi, chỉ cần ngươi không làm vi phạm phép tắc, tự nhiên sẽ không bị người đuổi giết."
Lưu Khanh Nhan gẩy gẩy ngọn lửa, nhìn lửa còn rất tốt, không có dấu hiệu dập tắt, lại tăng thêm củi vào.
Minh Lạc Uyên còn chưa có ăn cái gì, thịt nướng chín bị hai người này chia hết, trong chốc lát nữa phải chuẩn bị con mồi khác.
"Hồng Trần?"
"A?! Mỹ nhân gọi ta à!"
Mỹ nhân là lần đầu tiên kêu tên của hắn, đã làm Lạc Hồng Bụi vui mừng khôn tả, hấp tấp chạy đến bên người.
"Mỹ nhân gọi ta làm gì, mỹ nhân ngươi cứ việc nói ra, chỉ cần ta có thể làm, chỉ cần mỹ nhân mở miệng vàng ngọc, ta dù lên núi đao xuống biển lửa, cũng sẽ không nháy mắt, thịt nát xương tan cũng......"
Hắn nói cái gì, còn có thịt nát xương tan?
"...... Những thứ này cũng không cần, ngươi phải đi tìm vài con mồi trở về, một con vật nhỏ cũng được."
Nhàn nhạt nói một câu, nói một cách bình thản, lại giống như dòng nước mát chảy vào lòng Lạc Hồng Bụi Tâm, làm nội tâm hắn phấn khích.
"Ồ, ta biết mỹ nhân thương ta, biết rõ ta bụng không có no, mới nói ta đi săn thú, mỹ nhân ngươi đối với ta thật sự là tốt, ta từ nay về sau cũng sẽ đối với ngươi tốt, yêu thương mỹ nhân nha......"
"Không phải, ngươi nghĩ nhiều quá rồi."
"A?"
"Lạc Uyên vừa rồi chưa có ăn gì, hắn đi lấy nước trở về, lại nướng một ít cho hắn ăn đỡ đói, các ngươi đều ăn hết rồi......"
"A?!"
Không, không phải vậy, sao bảo hắn đi săn? Sao lại không bảo tiểu quỷ đi. Hắn hung tợn trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống thiếu niên, hận không thể dùng chân đạp tiểu quỷ này, vì nó cầm lấy tất cả ăn, oán hận mỹ nhân bắt hắn đi săn!
"Đây là đạo lý gì thế, ta chỉ ăn có mấy miếng thịt nha!"
"Ý của ngươi là, để cho ta đi săn sao?"
Liễu Khanh Nhan ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nở một nụ cười.
"Mỹ nhân ngươi? A không, đương nhiên không phải, việc đó đương nhiên là ta đi, hì hì, mỹ nhân ngồi ở chỗ nầy chờ, ta đây sẽ đi, sẽ đi......"
"Vâng, đúng là ngươi đi, vừa rồi chính ngươi nói tan xương nát thịt cũng đi, ta không cần ngươi tan xương nát thịt, ngươi chỉ cần đi săn thôi."
Đây không tính là việc khó nha, so với lên núi đao xuống biển lửa xác thực là không mất một sợi lông không đáng nhắc đến. Liễu Khanh Nhan cảm giác lời nói rất hợp lý, lại không biết Lạc Hồng Bụi cảm thấy như trời sập xuống.
"Ta......"
"Ngươi làm sao vậy?"
"...... Ta, ta đi được chưa?"
Ta nghĩ đi tìm chết!
Lạc Hồng Bụi khóc không ra nước mắt, vì sao mỹ nhân không thương hương tiếc ngọc, lại bảo một đại mỹ nhân yểu điệu như hắn đi săn, cũng không sợ hắn bị dã thú cắn xé, hắn thật đáng thương phải đi tìm thức ăn cho tình địch, thiên hạ còn có chuyện cay đắng như vậy sao!
Pháp lực của hắn rất cao, thần lực không tồi, có thể cảm nhận những động vật ở chỗ nào trong rừng cây. Chẳng bao lâu liền tìm được một con heo, còn to hơn con của Minh Lạc Uyên tìm được. Đem theo con heo về, Lạc Hồng Bụi vừa phun oán khí, cũng không ngừng thầm chửi bới Minh Lạc Uyên chết không yên lành.
Trở cạnh đống lửa ngồi xuống, thấy thiếu niên còn chưa đi, trong nội tâm càng không thoải mái, nhưng do pháp lực không bằng thiếu niên này, nghĩ đến kẻ bị nhốt trong trận hình sẽ không thể là người tốt, nếu hiện tại làm ra một vẻ hung hăng, chắc chắn đả thảo kinh xà, liền không có muốn làm cái gì chọc giận thiếu niên, chỉ nhìn với ánh mắt thập phần khó chịu.
Hắn nhìn thiếu niên khó chịu, thiếu niên cũng nhìn hắn khó chịu không kém.
Lạc Hồng Bụi đi ra ngoài chỉ trong chốc lát, thiếu niên không biết dùng loại thủ đoạn nào cùng Liễu Khanh Nhan nói chuyện rất là thân mật. Nói chuyện còn có tiếng cười, hâm mộ muốn chết, mỹ nhân cùng hắn tại sao không thấy cười qua?
Tiểu quỷ chết tiệt, khẳng định là dùng pháp lực gì đó ép mỹ nhân miễn cưỡng cười vui!
Hừ!
Tiểu quỷ vô sỉ! Tiểu quỷ đáng ghét! tiểu quỷ ăn trộm thịt!
"Mỹ nhân, ngươi có việc cần ta hỗ trợ hay không?"
Nhìn ra mỹ nhân có vài phần đứng ngồi không yên, tiểu quỷ cũng không nhìn ra, chỉ cuồng tán gẫu không để yên, mỹ nhân rất không bình tĩnh, hừ nhìn hắn quan tâm mỹ nhân, suy nghĩ cho mỹ nhân......
"Nguồn nước ở cách đây xa không?"
Hẳn là đã lâu, đứa bé kia cũng ăn xong rồi, cũng nói chuyện rất lâu, lại không thấy Lạc Uyên trở về.
Tuy nhiên Minh Lạc Uyên không còn nhỏ, pháp lực không tồi, sao có lâu trở về, sao chậm chạp là không thấy bóng dáng, quả thực làm cho người ta lo lắng.
"Nguồn nước à, ta đã quên nói, vùng này không có gì có thể dùng để uống được, một đầu là sông Naraku, một đầu là hồ Vong Xuyên, ngươi nhìn Linh Tử Hiên thì biết. Hắn cho ngươi uống cũng không phải là nước suối, mà chính là sương mai, vùng này nguồn nước tuyệt đối không thể dùng để uống, cũng là không thể đụng vào......"
Mỹ nhân nói cái này làm hắn nhớ tới, người nọ rình coi mỹ nhân tắm rửa chính là ở hồ Vong Xuyên, có thể Minh Lạc Uyên không biết cái kia là......
"Không phải mặt lạnh đi đến chỗ hồ Vong Xuyên......"
Trong lòng của hắn nghĩ, đi càng tốt, hắn ngược lại muốn nhìn Minh Lạc Uyên kiếp trước là bộ dáng thế nào, bị Vong Xuyên chiếu ra kiếp trước, lại giẫm lên vết xe đổ, nhìn hắn sẽ kết thúc như thế nào, nếu là người ác độc, lúc này sẽ có kịch vui để xem.
Trong lòng của hắn nghĩ như vậy, mặt không đổi thần sắc, làm bộ lo lắng nói.
"Nơi này trong đêm thường xuyên xuất hiện ma vật, nếu là bị ma vật quấn thân, chỉ sợ là phải gặp kiếp nan, nếu bị Vong Xuyên chiếu, trong tam giới bất kể là ai, đều không có thể trốn thoát vận mệnh......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.