"...... Ta sẽ không rời xa ngươi, sẽ không bao giờ......"
Ta không yêu cầu xa vời là ngươi sẽ theo ta, làm cho ta chuyện gì, ta chỉ nguyện ở cùng ngươi dù phải xuống vực sâu, bên cạnh ngươi chỉ có ta là được......
"Khanh Nhan......"
Minh Lạc Uyên hơi có chút buồn rầu nói, lợi kiếm cũng run run, tựa hồ cũng cảm nhận tâm sự phiền não cùng chủ nhân.
"......"
Liễu Khanh Nhan ngơ ngác hơi có chút vô tội mở to hai mắt, dường như chưa hiểu mình đang nghe chuyện gì.
"Ngươi là ngu ngốc sao?"
"......"
"Ngươi là ngu ngốc sao?"
"......"
Liễu Khanh Nhan nổi giận, sự tức giận không che dấu, rất trực tiếp trừng mắt hung tợn liếc người này, hờn dỗi dứt khoát nhắm hai mắt không hề nhìn nữa.
"Chẳng lẽ ngươi cũng không biết ta yêu mến ngươi sao, ngươi lớn như vậy mà thật ngốc!"
Minh Lạc Uyên có chút tức giận, người này lại còn có vẻ chấn động, trời biết hắn giờ phút này khẩn trương cùng sợ hãi đến cỡ nào, thậm chí là tim đập rất nhanh.
"......"
Xác thực, Liễu Khanh Nhan là bị chấn động!
Lạc Uyên thương mình?!
Cái này, cái này, làm sao có thể, hai người không phải thầy trò sao, là sư phụ cũng xem như là trưởng bối, thầy cùng trò có thể tương đương cha cùng con, sao có thể yêu lẫn nhau, đây không phải là điều cấm kỵ sao?!
Lạc Uyên không phải chán ghét sư phụ của hắn sao, chán ghét Liễu Khanh Nhan, hắn còn chưa từng cung kính với vị sư phụ này.
"Cả Sơ Vân Quan đều biết, Minh Lạc Uyên ta đối với ngươi có dị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283838/quyen-1-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.