Chương trước
Chương sau
"...... Đây là, chẳng lẽ là người vừa mới......"
Huyền Minh phỏng đoán, thiếu niên vừa rồi tuy chỉ thoáng nhìn, lại cũng đã thấy pháp lực phi phàm, thân thủ hư vô, khí mạch trầm sâu, giơ tay nhấc chân nhẹ nhàng, rất có căn cơ cùng khí chất huyền diệu.
Liễu Khanh Nhan nằm trong áo quan, chỉ có thể nháy mắt, ý bảo mình là còn sống. Huyền Minh cũng cảm giác được huyệt động này biến hóa, phía dưới áo quan lay động dữ dội, như là thuyền nhỏ trên biển rộng trong sóng to gió lớn. Trên đỉnh đầu những phiến đá không ngừng rơi rụng, thân cây rậm rạp to khỏe ngăn không cho đá rơi xuống áo quan.
Nhắm mắt lại, hai mắt nhắm nghiền, Liễu Khanh Nhan tựa như đang ngủ.
"Người này thật không biết sợ nha, sống chết trước mắt, lại còn một bộ dáng bình yên như vậy, ngươi sao không lo lắng một chút nào?"
Huyền Minh trong nội tâm tức giận, nhưng hắn có tâm cũng khó giúp được người. Liễu Khanh Nhan lại dứt khoát hai mắt khép lại, không giải quyết được gì. Hắn chỉ là hồn phách không thân thể, không có pháp lực tới mức lợi hại, cũng chỉ có thể thi triển năng lực yếu ớt.
Huyền Minh ngồi xổm xuống, dùng hai tay ngăn chặn đá rơi vào áo quan, năm ngón tay nắm thành quan tài đá, âm thầm vận khí lực, đem cái quan tài đá giơ lên đỉnh đầu, đặt lên trên bả vai.  Nhưng tại lúc này, thân cây đại thụ héo rũ không chịu nổi cơn mưa đá đang rơi ầm ầm, vô số khối đá cực đại màu xanh đen từ đỉnh đầu thẳng tắp giáng xuống, Huyền Minh mím môi ngẩng đầu nhìn, một tảng đá bén nhọn đã đâm xuyên qua hồn phách của hắn.
Quan tài bạch ngọc tựa như diều đứt dây bị đánh rơi xuống, đập mạnh xuống mặt đất, phía dưới chấn động vài cái, trận hình phía dưới phát ra âm thanh gầm rú. Cái quan tài tuy là làm từ bạch ngọc, giờ phút này lại như là một vật còn sống phá vỡ mặt đất. Trong lúc này bề mặt trận hình giống như bị một lực cực lớn xé mở tạo nên một miệng hố, mà quan tài bạch ngọc rơi xuống cái hố sâu vô tận đó.
Phía trên, cây đại thụ héo rũ thê thảm cũng hộ tống rơi xuống, lỗ hổng xé mở lần nữa khép lại.
Tất cả những gì tồn tại nơi đây không mấy chốc, biến thành cát bụi rơi lả tả, Thương Ngô Chi Uyên, cứ như vậy trở thành một vùng bình địa!
Bên bờ sông Naraku.
Người vừa chạy tới là Minh Lạc Uyên và Linh Tử Hiên, cùng người canh giữ Naraku Lạc Hồng Bụi không hẹn mà cùng nhìn về phía Thương Ngô Chi Uyên, nơi đó cao như một dãy núi thật giống như bị vật gì sang bằng, trong nháy mắt hạ xuống ngang bằng mặt đất!
Mọi người đều kinh hãi không thôi, trong đó Minh Lạc Uyên càng rõ ràng nhất, hắn toàn tâm toàn ý lo lắng cho an nguy của Liễu Khanh Nhan. Mà giờ phút này từ phía Thương Ngô Chi Uyên sụp đổ, đi ra một thiếu niên thần bí, Minh Lạc Uyên nổi điên, cũng chẳng quan tâm đó ai, cầm kiếm chạy như bay mà đi.
"Cút ngay!"
Minh Lạc Uyên  hét, cự kiếm màu đen trong tay đâm tới.
Thiếu niên từ huyệt động đi ra, toàn thân không một mảnh che thân, trần trụi một thân mình trắng như ngọc, đứng thẳng trước mặt ba người, cũng không có e lệ hay cảm thấy xấu hổ là vì sao? Ánh mắt cực kỳ trong vắt, ngây thơ giống như hài nhi mới sinh, nếu là người bình thường chỉ gặp lần đầu tiên ắt hẳn không đành lòng tổn thương, nhưng suy đi nghĩ lại vì sao chỗ này lại có một thiếu niên.
Cánh tay thiếu niên khẽ vung lên, hai chân lơ lửng giữa không trung, hai bàn tay xòe ra, lòng bàn tay hướng xuống dưới, trong một khoảnh khắc xảy ra biến hóa.
Nước sông Naraku ngàn vạn yên lặng cuồn cuộn như bị nấu sôi, mặt sông xanh lam ào ào bốc lên bọt khí, từng làn khói màu xanh lam uốn éo bay lên, chỉ thấy mười ngón của thiếu niên, đem nước sông tận lực hút khô!
Mái tóc màu xanh lam sau lưng thiếu niên, khi hắn hấp thu càng ngày càng nhiều ác linh trong nước sông, càng ngày càng dài ra, mãi cho đến mắt cá chân, mềm dẻo dị thường sáng bóng, cũng phát sáng như có vô số ngôi sao làm đẹp phía trên.
Mà đôi mắt đen như mực cũng chuyển biến thành xanh lam, đôi mắt màu lam tỏa ra hàn khí, cao ngạo mà lại lạnh lùng.
"Ngươi? Ngươi sao có thể......"
Lạc Hồng Bụi chỉ vào thiếu niên quá sợ hãi, cái sông Naraku ngàn năm chứa oán khí rất nặng, mà người này lại đem lệ khí của trời đất làm của riêng. Ắc hẳn sẽ bị trời phạt.
Nếu như người này đem sức mạnh này làm xằng làm bậy, cũng không biết sẽ nguy hại bao nhiêu người vô tội.
"Sao, ngươi nổi giận, chẳng phải hấp thụ một chút đồ vật thôi sao, làm gì kinh hãi khó chịu như vậy? Chẳng lẽ các ngươi đều là keo kiệt như vậy?"
Cũng như người trong quan tài không cho phép hắn cởi quần áo, có thể nói là keo kiệt mười phần.
Người kề bên này chỉ nhìn nhìn thấy hắn hấp thụ một chút ít lệ khí, đã giống như trời sập xuống, hắn lại chưa làm việc thương thiên hại lí, sao người này còn chỉ trích, thật sự là khó hiểu, chẳng phải chỉ là những ác linh thôi sao, làm gì keo kiệt như vậy?!
"......"
Đôi mắt đẹp hẹp dài của Lạc Hồng Bụi hơi hơi híp, đôi môi mỏng đỏ ửng khóe môi tà mị nhếch lên, trên mặt mang nụ cười có chút quỷ dị.
Mấy năm tại lăn lộn ở nhân gian, tâm tính sớm đã lão luyện không phải như năm đó, đầu óc thiếu niên non nớt. Hiểu rõ phải biết cách đối nhân xử thế, lời thiếu niên nói hắn nghe thật là sáng tỏ.
Thiếu niên này không thuộc tam giới, cũng không tầm thường, nếu như suy đoán không lầm, hắn đã biết thiếu niên này lai lịch nơi nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.