Từ trận hình nhìn xuống, là núi xương khô vạn năm. Chất đầy hằng hà sa số thi hài, vải vóc rách mướp. Không có bất kỳ phần mộ nào trong huyệt động.
Thương Ngô Chi Uyên chính là chỗ này, nơi vùi chôn xương khô của những cô hồn. Trăm ngàn năm qua, không ai dám đến, không ai dám bước vào, nó lẳng lặng chôn vùi tất cả lịch sử đẫm máu tàn nhẫn không chịu nổi của quá khứ.
Vô cùng vô tận tịch mịch, cùng hắc ám.
Không ánh sáng chiếu đến, chỗ rất sâu rất sâu chồng chất tà khí dầy đặc nặng nề, những oán khí lệ khí ngưng tụ trăm ngàn năm hình thành một vật sống lượn lờ như oan hồn dạ quỷ. Cũng không biết qua bao nhiêu năm, nó dần dần có ý thức của mình. Thêm ngàn năm, ý thức đó càng nâng cao.
Từng chút một ngưng tụ lại, dần dần thân thể của nó không ngừng lớn lên, vừa mới bắt đầu nó chỉ là một đám mây mù, nhẹ bay lượn lờ. Trong Thương Ngô Chi Uyên chính là tối như mực cái gì cũng nhìn không thấy, nó di chuyển rồi bị phá vỡ, bị xé thành vô số mảnh nhỏ.
Thời gian lâu dần, nó lại lần nữa tụ hợp, bởi vì mỗi một lần xé rách tái tụ hợp, nó hấp thu càng nhiều oán khí, khí lực của nó càng lúc càng lớn, rốt cục có một ngày, nó phát hiện nó có thể tùy ý biến hóa hình thể của mình.
Bi thương chính là, dưới mặt đất cho dù có nhiều lệ khí cung ứng cho nó hấp thụ, sinh lực đã lớn mạnh, trong bóng tối vô cùng vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283828/quyen-1-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.