Dương Mạc Tuyền kéo tay Lăng Tử Nhan quỳ gối trước mặt Lăng Viễn Kiếm, nói: “Cha, việc hôm nay mặc kệ người nhìn thấy gì, nghe được gì thì cũng đều là do một mình ta gây nên, không liên quan đến Nhan nhi, cũng không liên quan đến Anh Tuấn Bế Nguyệt bọn họ, là tại công tử Lí gia ở trước mặt mọi người đùa giỡn Mạc Tuyền, trên đường mọi người đều nhìn thấy tận mắt, Mạc Tuyền không đành lòng để Lăng gia chịu nhục nên mới để mấy người Anh Tuấn động thủ, Nhan nhi vì ta mà đổ máu, nếu cha trách phạt ta, Mạc Tuyền cam tâm tình nguyện,nếu cha muốn trách phạt Nhan nhi, Mạc Tuyền không phục.”
Từ Liễu Thanh nhìn nữ nhi bị thương bầm tím chỗ to chỗ nhỏ, khóe mắt đã đỏ hoe, lập tức sai người vào hầm lấy mấy khối băng, lại nói với Lăng Viễn Kiếm: “Lão gia, có chuyện gì cũng từ từ nói.”
Lăng Viễn Kiếm đã tra hỏi từng hạ nhân trở về, biết lời Dương Mạc Tuyền không phải là không có thực, tuy hắn thực nghiêm khắc với Lăng Tử Nhan, nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhi của mình, mình đánh thì được, người khác lại không được phạt, huống chi lần này không phải nữ nhi sai. Hắn tức giận chính là khi Lăng Tử Nhan thấy hắn lại giống như chuột thấy mèo, nhanh chân bỏ chạy, làm cho hắn ở trên đường mất hết cả mặt mũi, hiện tại nhìn thấy Lăng Tử Nhan mặt mũi bầm dập, cơn thịnh nộ đã sớm tiêu thất hơn phân nửa, ho nhẹ nói: “Tuy chuyện này không phải lỗi của các ngươi, nhưng Nhan nhi thân là nữ hài tử gia, vậy mà lại cùng người động võ bên đường, còn ra thể thống gì nữa? Mặc dù không cần dùng đến gia quy, nhưng cũng phải phạt ngươi ở trong phòng ba ngày tự suy nghĩ về lỗi lầm của mình, không được bước ra cửa phòng nửa bước, cũng không cho phép có người đến thăm nàng.”
Từ Liễu Thanh vội vàng nói: “Tốt lắm tốt lắm, không có việc gì, đều đứng lên đi!”
Lăng Tử Nhan đã muốn đứng lên, Dương Mạc Tuyền lại vẫn còn quỳ: “Cha, Mạc Tuyền là con dâu Lăng gia, phạm sai lầm, cũng phải bị trừng phạt, nếu cha đã phạt Nhan nhi mà không phạt Mạc Tuyền, vậy chẳng những người mất uy tín công bình, Mạc Tuyền cũng sợ sẽ đưa tới những lời bàn tán, cho nên thỉnh cầu cha phạt Mạc Tuyền bế môn hơn một tháng, không gặp ngoại nhân, hảo hảo tu tỉnh lại.”
Từ Liễu Thanh âm thầm gật đầu, đứa con dâu này lại biết thưởng phạt phân minh như thế, thật sự khó có được, Hạo nhi cưới nàng cũng coi như là tu được phúc khí.
Bọn gia đinh nha hoàn cũng lại càng thêm kính trọng đối với vị Quận Vương phi Dương Mạc Tuyền này.
Chỉ có Dương Mạc Tuyền tự mình biết được, lí do bế môn căn bản cũng không phải đường hoàng như nàng nói, kì thật nàng chính là cần một ít thời gian để sửa sang lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, mặc kệ hôm nay Nhan nhi có tâm hay vô tình cũng đều đủ để khiến nàng kinh hoảng.
Nàng là đại tẩu của Nhan nhi, hơn nữa lại là thân nữ nhân, vô cùng thân thiết như vậy đã sớm khiến Dương Mạc Tuyền phải bận tâm. Nhan nhi còn có thể tha thứ vì còn nhỏ tuổi chưa thông hiểu lẽ đời, nhưng nàng lại không giống. Nàng là đọc Nữ thư mà trưởng thành, lễ giáo vốn đã thâm căn cố đế trong lòng nàng, căn bản sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh, cho dù xảy ra cũng muốn cực lực ngăn cản, nhưng nàng lại thúc thủ vô sách, thậm chí có chút mờ mịt, đáy lòng tự nhiên nảy sinh thứ tình cảm không biết tên khiến nàng có chút vui mừng, lại có chút sầu lo, lại càng nhiều là sợ hãi. Sợ hãi thứ tình cảm không nên có này, ở trong lòng chậm rãi nảy sinh rồi lan tràn, đến cuối cùng lại vô lực thừa nhận.
Trốn tránh không phải biện pháp tốt nhất, nhưng lại là biện pháp duy nhất nàng nghĩ được, chỉ có trước tiên rời xa Nhan nhi mới có khả năng làm cho nàng trấn tĩnh lại.
Nếu Dương Mạc Tuyền tự mình thỉnh tội, chuyện liên quan đến thể diện như vậy thì Lăng Viễn Kiếm tự nhiên đáp ứng rồi.
Đang nói chuyện, gia đinh lại vào bẩm báo: “Lão gia, Lí phủ doãn mang theo Lí công tử ở bên ngoài thỉnh gặp.”
Lăng Tử Nhan chưa gì đã nhảy dựng lên: “Lí Vi Tu? Hắn còn dám tới?”
Lăng Viễn Kiếm trừng mắt với nàng: “Ngươi đứng qua một bên cho ta, đợi lát nữa không chuẩn mở miệng, nhiều lời một câu thì phải ở trong phòng thêm một ngày.” Sau đó nói với gia đinh: “Cho mời.”
Chỉ chốc lát sau có hai người tiến vào, người trẻ tuổi đúng là Lí Vi Tu, có thể là nguyên do có phụ thân đứng bên cạnh, nên trên mặt không có chút nào ngả ngớn.
Tuy Lí Tại Sơn là phủ doãn Tô Châu, nhưng thân thể lại béo như một thương nhân, vừa tiến đến liền cười ha hả, ôm quyền nói với Lăng Viễn Kiếm: “Vương gia.”
Lăng Viễn Kiếm cũng đáp lễ: “Lí đại nhân.”
Lí Tại Sơn chỉ vào Lí Vi Tu nói: “Đây là khuyển tử. Tu nhi, còn không chào.”
Theo lí thì Lí Vi Tu cũng phải gọi Lăng Viễn Kiếm là Vương gia, nhưng hắn lại lập tức thở dài, hô một tiếng “Bá phụ”, thần sắc thật cung kính.
Lăng Viễn Kiếm chỉ nói: “Không dám nhận.”
Lí Tại Sơn trà trộn ở quan trường nhiều năm, đã sớm có thể học được cách nhìn mặt mà đoán ý, cười nói: “Không biết vị ấy là Quận chúa, ban ngày khuyển tử không cẩn thận nên đã đắc tội, nay đặc biệt đến đây xin bồi tội.”
Lăng Viễn Kiếm nói với Lăng Tử Nhan: “Nhan nhi, còn không bái kiến Lí đại nhân.”
Lăng Tử Nhan thấy Lí Vi Tu liền sinh khí, đương nhiên ngay cả phụ thân hắn cũng thấy chán ghét, nhưng lời cha nói lại không thể không nghe, thực không tình nguyện hướng Lí Tại Sơn nhanh nhẹn cúi đầu: “Lí đại nhân.”
Lí Tại Sơn nháy mắt với Lí Vi Tu, Lí Vi Tu lập tức đến trước mặt Lăng Tử Nhan, ôm quyền nói: “Tại hạ có mắt như mù, đắc tội Quận chúa, thỉnh Quận chúa tha thứ.” Nói như vậy giống như cùng Lăng Tử Nhan đánh một hồi lại không hề biết thân phận Lăng Tử Nhan lúc ấy vậy.
Lăng Tử Nhan hừ một tiếng: “Ngươi không đắc tội ta, người ngươi đắc tội là đại tẩu của ta, hẳn là nên hướng nàng giải thích.”
Lí Vi Tu lại ôm quyền hướng Dương Mạc Tuyền: “Thỉnh Quận Vương phi bao dung.”
Dương Mạc Tuyền thản nhiên nói: “Lí công tử không cần để bụng.”
Lí Tại Sơn lại ha ha cười: “Vương gia, không nghĩ khuyển tử cùng lệnh thiên kim không đánh không quen, thực đỡ phải an bài hai đứa gặp mặt riêng, không biết chuyện cùng Vương gia thương lượng vài ngày trước, Vương gia tính thế nào?”
Nguyên lai Lí Tại Sơn có ý muốn cùng Lăng Viễn Kiếm kết thành thông gia, dù sao Lăng Viễn Kiếm là Vương gia, đương kim Thái Hậu là thân tỷ tỷ hắn, có cái gọi là trong triều đình có người thì làm việc cũng thuận lợi, hắn đã làm phủ doãn Tô Châu nhiều năm như vậy nhưng vẫn không được thăng chức, liền nghĩ nhờ đám hỏi mà đả thông con đường làm quan. Tiểu nhi tử mới mười tuổi, chỉ có con thứ hai Lí Vi Tu chưa thành thân, cùng Lăng Tử Nhan tuổi cũng tương đương nhau, nên mới tìm một cơ hội đề cập với Lăng Viễn Kiếm, Lăng Viễn Kiếm chỉ nói sẽ suy nghĩ, còn chưa cho hắn câu trả lời thuyết phục, lại không nghĩ tới Lí Vi Tu cùng Lăng Tử Nhan chẳng những đụng phải nhau trên đường, còn đánh nhau một trận lớn, lập tức phá hỏng kế hoạch của hắn, nên mới nghĩ đến đây chịu đòn nhận tội, hy vọng còn có thể vãn hồi. Dù sao Lí Vi Tu ở Tô Châu cũng coi như là kẻ đứng trên người khác, xứng với Quận chúa, cũng không tính là trèo cao.
Mà Lí Vi Tu nghe nói để hắn lấy Quận chúa, lập tức thầm oán vì cái gì không nói cho hắn biết sớm, như thế đã không có hiểu lầm lúc ban ngày. Tuy Quận chúa có điểm dã man, nhưng là tuyệt sắc nhân gian, đáng tiếc Quận Vương phi đã gả cho người ta, bằng không nhất định phải cưới về, kia thật đúng là được hưởng Tề nhân chi phúc*, cho nên hắn mới chịu đến đây nhận lỗi, thế nào còn có đạo lí không nguyện ý? Phụ tử cùng hợp kế mới có thể có màn diễn này.
*Tề nhân chi phúc (phúc của người Tề): ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
Từ Liễu Thanh đã nghe lão gia nói qua chuyện này, vốn đang muốn tìm một cơ hội gặp mặt Lí Vi Tu, hôm nay nháo lên như thế, chẳng những gặp được người, còn biết được nhân phẩm của hắn. Nếu nữ nhi gả cho một kẻ như vậy, chẳng phải là huỷ hạnh phúc cả đời nàng hay sao? Trong lòng đương nhiên vạn lần không muốn, biết lão gia cũng nghĩ như vậy, chỉ là e ngại hắn cùng Lí Vi Tu đều làm quan, có chút quan hệ triều đình, không tốt xé rách da mặt trực tiếp cự tuyệt, vậy nàng đành phải đảm đương vai người xấu vậy, liền cười nói: “Lí đại nhân, nhị công tử, mời hai vị nhập toạ trước đã. Tu Hoa, phụng trà.”
Bên kia Anh Tuấn cùng Tiêu Sái mỗi người đưa đến một cái ghế dựa, phụ tử Lí gia nói đa tạ rồi ngồi xuống.
Từ Liễu Thanh từ ghế gia chủ đi xuống, đánh giá Lí Vi Tu một hồi rồi mới nói: “Nhị công tử quả nhiên tuấn tú lịch sự, ta nghe lão gia nhà ta nói nhị công tử còn là cử nhân*, thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”
*cử nhân:cái này thời xưa nó gọi là cái gì ý, ta chịu không biết được =.=”
Lí Tại Sơn nghe nàng nói lời này, trong lòng vui mừng, cười nói: “Vương phi quá khen, tiểu nhi chỉ là đọc nhiều sách một chút, không đáng nhắc đến, ngày khác vào kinh phó khảo, không cầu có thể vào được tam giáp*, chỉ cần đạt được tiến sĩ là lão phu cũng được an ủi lúc tuổi già.”
*tam giáp: ba người đỗ đầu
Từ Liễu Thanh thấy Lí Tại Sơn không chút nào khiêm tốn, trong lòng thầm nghĩ, ta bất quá chỉ là thuận miệng nịnh hót vài câu, hắn tưởng thật sao? Lí Vi Tu có bộ dạng bình hoa như thế, sợ cử nhân cũng là bởi phụ thân hắn là phủ doãn nên mới đạt được ấy chứ, bất quá trên mặt vẫn mỉm cười: “Lí đại nhân quá khiêm nhượng rồi, ngày sau nhị công tử tất sẽ thành đạt.”
Lí Tại Sơn cười ha hả, trên mặt đầy vẻ đắc ý: “Vậy mượn cát ngôn của Vương phi! Nói như vậy có phải Vương phi cũng đồng ý việc của tiểu nhi cùng Quận chúa hay không?”
Từ Liễu Thanh lắc đầu cười nói: “Lí đại nhân đừng vội, nhị công tử là thiếu nhiên tài tuấn, ta chỉ sợ những cô nương muốn gả nhập Lí gia có thể xếp thành một vòng quanh sông hộ thành Tô Châu ý chứ. Lão gia cũng từng đề nghị với ta muốn gả tiểu nữ cho nhị công tử, nhưng thứ nhất Nhan nhi còn nhỏ, ta chỉ có một nữ nhi, luyến tiếc nàng sớm như vậy liền xuất giá. Thứ hai ta nghĩ Lí đại nhân cũng biết, Thái Hậu là cô cô của Nhan nhi, luôn luôn yêu chiều nàng, hôn sự của Hạo nhi là Hoàng Thượng tự mình chỉ hôn, Nhan nhi tự nhiên cũng sẽ phải do Thái Hậu làm chủ, ngay cả Vương gia nói cũng không tính, cho nên chỉ có thể thay Vương gia nói một tiếng, đa tạ Lí đại nhân có lòng quí mến tiểu nữ.”
Từ Liễu thanh nói những lời này quả thực là vừa đấm vừa xoa, cấp cho Lí Tại Sơn mặt mũi, đem Lí Vi Tu tâng bốc thành nhân trung long phượng, lại gây cho hắn áp lực, đem Thái Hậu ra làm cớ, không phải bọn họ không chịu gả nữ nhi, mà là bọn họ cũng không làm chủ được, như thế vừa không tổn thương hoà khí, lại đem hôn sự từ chối.
Lí Tại Sơn là người thông minh, như thế nào lại không rõ đạo lý trong đó, khẳng định là nhi tử lỗ mãng chọc giận người ta nên mới không chịu đem nữ nhi gả đến Lí gia. Thái Hậu nói chẳng qua chỉ là nói thế thôi, nhưng cố tình đại hôn của Lăng Tử Hạo quả thật là thánh chỉ Hoàng Thượng chiếu cáo thiên hạ, làm cho hắn không thể nào phản bác, hắn lại không biết rằng tuy Lăng Tử Hạo là do Hoàng Thượng chỉ hôn, nhưng cũng là ý tứ của Lăng Viễn Kiếm, nếu Lăng Viễn Kiếm kiên trì, thì cho dù là Thái Hậu cũng sẽ không đáp ứng.
Lí Tại Sơn ngượng ngùng cười: “Đó là phúc khí của tiểu nhi.”
Nào biết Lăng Tử Nhan ở bên cạnh đứng nghe, vừa nghe thấy nói muốn đem nàng gả cho Lí Vi Tu, thế nào còn nhẫn nhịn không được nói nữa, lập tức nhảy ra lớn tiếng: “Ta dù gả cho trư cẩu cũng sẽ không gả cho Lí Vi Tu!”
Từ Liễu Thanh khéo léo vòng vo cả nửa ngày, kết quả bị một câu của nàng lập tức đắc tội với người ta, liền quát: “Nhan nhi, không được vô lễ!” Lại hướng Lí Tại Sơn nói: “Ngài xem tiểu nữ điêu ngoa tuỳ hứng như thế, cũng thật sự không xứng với nhị công tử, làm Lí đại nhân phải chê cười rồi.”
Nét mặt già nua của Lí Tại Sơn đỏ lên, da mặt có dầy đến thế nào cũng không ngồi nổi nữa, lập tức đứng dậy cáo từ: “Vương gia, Vương phi, quấy rầy rồi.” Mang theo Lí Vi Tu vội vàng rời đi.
Lăng Viễn Kiếm tức đến mặt mày xanh mét, ngay cả mắng cũng lười, chỉ nói: “Đem tiểu thư về phòng, đóng cửa tự suy ngẫm!” Sau đó phất tay áo trở về phòng.
Từ Liễu Thanh nhìn Lăng Tử Nhan, thở dài một hơi, lắc lắc đầu, cũng đi vào theo.
Trầm Ngư Lạc Nhạn mỗi người một bên dỗ dành, khuyên nhủ đem Lăng Tử Nhan về phòng, đại sảnh chỉ còn có Dương Mạc Tuyền cùng Bế Nguyệt.
Dương Mạc Tuyền vừa rồi còn muốn về sau cách xa Lăng Tử Nhan một chút, giờ lại là một phen tâm tư khác, nguyên lai Nhan nhi cũng đã đến tuổi lập gia đình.
Bế Nguyệt thấy sắc mặt Dương Mạc Tuyền không tốt, liền nói: “Thiếu nãi nãi đã mỏi mệt cả ngày rồi, chúng ta cũng trở về đi!”
Dương Mạc Tuyền hốt hoảng gật đầu đáp ứng, lại đi nhầm hướng, Bế Nguyệt phải nhắc nhở nàng mới chậm rãi trở về, vào phòng rồi đến nội phòng, rửa mặt thay y phục nằm ở trên giường, nhưng cả quá trình một câu cũng không nói.
Bế Nguyệt lo lắng, lại không tiện mở miệng hỏi, một phen muốn nói lại thôi, liền lui ra ngoài, đi đến phòng Lạc Nhạn.
Bên này Trầm Ngư cùng Lạc Nhạn vừa mới dỗ Lăng Tử Nhan ngủ, đều đã tự trở về phòng.
Lạc Nhạn vừa đóng cửa lại chợt nghe tiếng đập cửa, mở ra liền thấy Bế Nguyệt đứng đó, để nàng tiếng vào, hỏi: “Muộn như vậy rồi còn lại đây,tìm ta có việc gì?”
Bế Nguyệt chờ nàng đóng cửa xong, mới nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có phát hiện Quận chúa có cái gì khác với bình thường không?”
Lạc Nhạn buồn bực: “Có cái gì không giống? Còn không phải nháo loạn trong chốc lát rồi mới bằng lòng ngủ sao?”
Bế Nguyệt lại hỏi: “Có nói cái gì không?”
Lạc Nhạn vẫn lắc đầu: “Không có.” Đột nhiên buông ra một câu: “Ngươi nói như vậy ta mới nghĩ tới, theo lí mà hỏi thì Quận chúa hẳn phải tức giận lắm, nhưng kỳ quái là nàng trở về lại vẫn ngây ngô cười, hỏi nàng có chuyện gì, nàng cũng không nói, thần thần bí bí.”
“Ngây ngô cười?” Bế Nguyệt cúi đầu suy tư.
Lạc Nhạn thấy nàng không nói lời nào mà nghĩ gì đó, lập tức mất hứng: “Ngươi vội vàng chạy tới để hỏi cái này? Ngươi hầu hạ thiếu nãi nãi, hỏi chuyện tiểu thư làm cái gì? Ta nói này, chuyện của chủ tử, chúng ta làm hạ nhân vẫn nên ít quản thì hơn, biết càng ít càng tốt, tránh cho ngày sau vướng phải phiền toái.”
Bế Nguyệt lúc này mới cười nói: “Ta bất quá chỉ quan tâm một chút thôi, vừa rồi ở đại sảnh đường thấy tiểu thư nổi giận không phải nhẹ, sợ nàng tức đến hỏng mất.”
“Cho nên mới thấy kỳ quái, rõ ràng thực tức giận, vậy mà lại cười không ngừng, không biết phát sinh chuyện gì a?” Lạc Nhạn vừa bảo Bế Nguyệt đừng hỏi nhiều, chính mình lại nhịn không được nảy sinh tò mò.
Bế Nguyệt cười khẽ, sau đó nói: “Ta đây đi về trước đã, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Lạc Nhạn thấy nàng xoay người, lập tức gọi nàng lại: “Chờ một chút, ta nghe Anh Tuấn nói gần đây ngươi không để ý tới hắn phải không?”
Bế Nguyệt lập tức mặt lạnh xuống, hận hận nói: “Một đại nam nhân mà lại giống như một bà ba hoa.”
Lạc Nhạn biết nàng nói Anh Tuấn, cười nói: “Xem ra là sự thật.”
Bế Nguyệt thấy nàng cười vui vẻ, lại càng không vui, ngay cả chào cũng chưa chào, trực tiếp ra cửa chạy mất, để lại Lạc Nhạn vẫn còn đứng ở cửa, thì thào tự nói: “Tốt nhất về sau đều đừng để ý.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]