Từ Liễu Thanh thấy Dương Mạc Tuyền tiến tới, liền nói với Lăng Viễn Sương: “Thái Hậu, mấy ngày trước Mạc Tuyền bị ngã khiến chân bị thương cho nên mới tới chậm, thỉnh người không lấy làm phiền lòng.” 
Lăng Tử hạo nghe xong liền ngẩng đầu, quả nhiên thấy Dương Mạc Tuyền mặc dù đi đường vẫn thong thả chậm rãi nhưng cũng đã không đến nỗi tập tễnh như lúc vừa gặp nữa, nguyên lai là chân bị thương, lại thấy hôm nay nàng đổi thành một bộ đạm sắc thanh sam, gió vờn làn váy, đặc biệt mang một vẻ phong vận thanh tân. Không nghĩ tới nữ nhân mà hắn tránh né như rắn rết lại là một giai nhân khuynh thành như thế, trong lòng ẩn ẩn sinh ra một tia hối ý, sau đó lại sinh ra một tia vui sướng âm thầm. 
Mà Lăng Tử Nhan gặp được Dương Mạc Tuyền chầm chậm đi tới, chỉ cảm thấy tim đập gia tốc, vì cái gì mà hôm nay thoạt nhìn tẩu tẩu còn đẹp hơn so với bình thường a? Lại thấy ca ca nhìn nàng không rời mắt, nhất thời tâm sinh mất mát, hận không thể đem nàng giấu đi. 
Dương Mạc Tuyền đến gần, trước tiên hướng Lăng Viễn Sương thanh nhã cúi đầu: “Mạc Tuyền tới chậm, thỉnh Thái Hậu thứ tội.” 
Lăng Viễn Sương còn chưa nói gì, Vân La đã tiến lên trước, lôi kéo tay nàng, cười nói: “Muội muội, nghe nói ngươi bị thương ở chân, kỳ thật không cần đến đây, ở trong phòng nghỉ ngơi là tốt rồi.” 
Dương Mạc Tuyền nhìn nàng, không biết nên trả lời thế nào cho phải. 
Từ Liễu Thanh lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thu-tan-nuong/2361069/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.