Sáng sớm ngày thứ hai, Dương Mạc Tuyền thay y phục xong xuôi, đang muốn đi tới đại sảnh thì thấy Lăng Tử Nhan đến, một thân đạm hoàng sắc y sam, mái tóc dài dùng dải lụa hồng nhạt quấn lên, cầm trong tay bội kiếm, nét xinh đẹp lại nhiều thêm vài phần anh khí, mà Dương Mạc Tuyền mặc lại là váy dài màu vàng nhạt dài chấm đất, liền cười nói: “Nhan nhi, ta cùng ngươi mặc giống nhau a.”(nguyên tác: đụng hàng – ta chịu k biết trong cổ trang dịch thành cái gì =.=”) 
Lăng Tử Nhan lập tức bám lấy cánh tay nàng, đắc ý dạt dào, nói: “Cái này gọi là tâm hữu linh tê (1)!” 
Dương Mạc Tuyền đột nhiên giật thót, mặt lại đỏ, Nhan nhi này luôn có thể thuận miệng nói ra những lời khiến nàng mặt đỏ tai hồng, lại thấy chuôi kiếm nàng vẫn trống không, liền hỏi: “Sao ngươi không đeo kiếm tuệ ta đưa?” 
Lăng Tử Nhan vỗ vỗ ngực rồi mới nói: “Đồ tẩu tẩu đưa, như thế nào có thể để cho người khác thấy? Ta cất ở trong người.” 
Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn đi theo phía sau hai nàng, thấy hai người y sam hoà lẫn, cử chỉ thân mật khăng khít, cũng không kìm được mà lộ ra thần tình cực kỳ hâm mộ, sợ là trên đời này sẽ không tìm ra được người xứng với các nàng còn đẹp mắt hơn. 
Lạc Nhạn không khỏi thở dài: “Thật hy vọng trời cao thành toàn cho lòng người, có thể để các nàng ở bên nhau.” 
Bế Nguyệt nhìn nàng một cái, không nghĩ Lạc Nhạn cũng có một mặt cảm tính 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thu-tan-nuong/2361065/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.