Lăng Tử Nhan đi đến trước mặt Từ Liễu Thanh, ôm lấy cổ nàng, làm nũng nói: “Nương, người biết con theo dõi người từ lúc nào thế?” 
Từ Liễu Thanh vuốt ve tay nàng: “Con đã biết ta là nương, vậy thì khi con xuất hiện gần ta trong vòng ba thước, sao ta có thể không biết được?” 
Lăng Tử Nhan đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh nàng, trên mặt khôi phục lại vẻ đứng đắn, trịnh trọng nói: “Nương, con muốn nói với người một việc.” 
Không đợi nàng nói hết, Từ Liễu Thanh đã phất tay ngắt lời: “Nhan nhi, có một số việc đặt ở trong lòng, mọi người đểu ngầm hiểu rõ là được rồi, nếu quả thực nói ra, một khi thành kết cục đã định thì không quay đầu được nữa đâu.” 
Lăng Tử Nhan nhìn nàng, trên mặt không chút gợn sóng hay sợ hãi: “Kỳ thật nương biết con muốn nói gì mà, phải không?” 
Từ Liễu Thanh nhìn được điều ẩn sâu trong đáy mắt nàng, trong lòng thầm than, nữ nhi thật sự trưởng thành rồi. Nắm lấy tay nàng đặt lên đầu gối mình, ôn nhu nói: “Nhan nhi, con có biết nguyện vọng lớn nhất của bậc phụ mẫu là gì không?” 
Biết rõ đáp án, Lăng Tử Nhan vẫn cất tiếng hỏi: “Là gì ạ?” 
Từ Liễu Thanh nói: “Chính là hy vọng hài tử của mình có thể cả đời hạnh phúc.” 
“Tựa như người cùng cha?” 
“Ta và cha con cũng đã phải trải qua nhiều sóng gió mới có thể không dễ dàng mà đến được với nhau, chỉ là không nghĩ tới con đường của con và ca ca lại so 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thu-tan-nuong/2361015/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.